Trong Bình Chân Tông, Chu Mặc Du lặng lẽ quan sát nam tu cao gầy đang luyện kiếm một mình, không nói một lời. Hồi lâu sau, y mới phóng thân tới, một chiêu đánh bay thanh trường kiếm han gỉ trong tay đối phương.
“Choang” một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất, thân kiếm vốn chẳng ra gì liền xuất hiện một vết nứt dài.
“Ngươi đang luyện thứ gì vậy? Vì sao vẫn không chịu luyện kiếm pháp mà sư tôn truyền dạy?”
Trác Nhất không đáp, chỉ khom người nhặt thanh kiếm của mình lên, tiếp tục luyện. Thấy vậy, Chu Mặc Du lại trầm mặc hồi lâu.
“Sư đệ, trong lòng ngươi hẳn cũng rõ, sư tôn đưa linh thạch cho bọn tán tu kia, bọn họ cũng là tự nguyện bỏ rơi ngươi. Ngươi không cần mãi chấp niệm nữa, bởi vì không thể quay lại được. Ngươi giờ là đệ tử thân truyền của sư tôn, thành tựu tương lai tất sẽ vượt xa đám tán tu bình thường kia.”
Lời vừa dứt, động tác của Trác Nhất cũng dừng lại. “Ta vẫn muốn làm tán tu.”
Chu Mặc Du chỉ cảm thấy bất lực. Từ sau khi đưa hắn trở về từ Đại Tĩnh, đã qua một thời gian dài, bất kể y khuyên thế nào, tiểu sư đệ này vẫn không chịu nhận bất cứ vật gì, cũng chẳng học nổi một chiêu kiếm pháp, cứ bướng bỉnh như một con trâu.
Nghĩ đến tâm tình gần đây của sư tôn, y càng không dám để con trâu cứng đầu này tiếp xúc với người quá nhiều. Nhỡ đâu lại khiến sư tôn nổi giận, e rằng sẽ bị đánh cho một trận nên thân.
Bất đắc dĩ, y bước đến, ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638873/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.