Nghe những lời ngoài cửa, nỗi tức giận lại bốc lên tận ngực, Hàn Trần ho khan dữ dội, chén thuốc vừa uống vào cũng bị ho ra sạch.
Thấy vậy, trưởng lão Du Mông vội thi triển thuật tụ thủy để làm sạch, rồi phất tay mở cửa phòng ra.
“Được rồi được rồi, con bớt nói hai câu đi! Con đến đưa thuốc hay cố tình đến chọc giận sư tôn con đấy?”
Điền Tâm Cầm với vẻ mặt lúng túng bước vào trong.
“Tất nhiên là con đến đưa thuốc rồi. Đây là Thủy Tâm Sâm ngàn năm, cha con bỏ ra một khoản lớn mới đấu giá được từ Tuyết Lăng Lâu. Sư tôn, nếu người uống rồi mà vẫn không khá hơn, thì người cứ…”
Chưa kịp nói xong, ánh mắt của Du Mông trưởng lão đã liếc sang.
“…thì người cứ tiếp tục nằm đó đi. Dù sao bây giờ người cũng đã là phế nhân, Điền gia chúng con cũng không mong gì người dạy dỗ con nên người nữa. Hơn nữa, cha con cũng đã tìm cho con sư phụ mới rồi. Sau này chỉ giữ danh nghĩa đệ tử ở đây thôi, nói ra ngoài cho có thể diện là được.”
“Khụ khụ khụ… Ngươi… ngươi là nghiệt đồ!” Hàn Trần yếu ớt nằm trên giường, lúc này cũng không nhịn được nữa mà giơ tay chỉ về phía Điền Tâm Cầm.
“Cút! Ngươi cút cho ta! Mang cả cái Thủy Tâm Sâm gì đó của ngươi đi luôn! Ta không cần đồ của ngươi! Ngươi cũng không còn là đệ tử của ta nữa! Khụ khụ khụ—”
Điền Tâm Cầm nhíu mày: “Sư tôn, người như vậy rồi mà còn cứ giận dỗi mãi, chẳng phải sẽ c.h.ế.t sớm hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638872/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.