Lời vừa dứt, lòng người lập tức trĩu nặng.
“Con nhện tinh đó chạy mất rồi, không thể để nó tiếp tục lẩn khuất bên ngoài được. Nhưng nếu lần sau nó lại dùng ‘nhân huyết thế thân’ thì…” Dung mày của Dịch Như hơi chau lại, vẻ mặt như có điều đau đầu.
Sở Lạc đưa mắt nhìn về phía Lăng Vân Quán. Lại là nhện tinh…
Liễu Tự Diêu nhìn chăm chú về hướng con nhện đỏ đào thoát, một lúc sau mới quay sang nói với Dịch Như: “Dịch đạo hữu hãy lập tức hồi báo với lão tổ về những chuyện vừa xảy ra. Ta đưa nàng về Lăng Vân Quán trước, sau đó sẽ quay lại.”
“Được.”
Đợi Dịch Nhự rời đi, Liễu Tự Diêu mới chậm rãi nói: “Trong Tinh Vân thành này không chỉ có một vật từ Thần Ma Cảnh rò rỉ ra đâu.”
“Sao? Ý ngươi là ngoài ‘nhân huyết thế thân’ vừa rồi, còn có dị vật khác từ quỷ cảnh à? Ngươi phát hiện được ở trong Dịch gia sao?” Sở Lạc hỏi.
Liễu Tự Diêu lắc đầu: “Không biết, thậm chí ta còn chẳng lần ra nổi vị trí cụ thể của nó.”
Nói đến đây, y khẽ nghiêng đầu nhìn nàng: “Có lẽ ngươi vẫn chưa biết Thần ma cảnh rốt cuộc là thứ gì, đúng không?”
Sở Lạc bị hỏi vậy mới cố gắng hồi tưởng lại: “Hình như chưa có ai thực sự nói rõ cho ta… Nhưng ta nhớ lúc đưa mấy món dị vật từ quỷ cảnh về, tông môn đã điều động không ít nhân thủ.”
“Đương nhiên là phải điều động số lượng lớn rồi.” Nói đoạn, Liễu Tự Diêu sải bước đi về phía Lăng Vân Quán.
“Thần Ma Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638870/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.