Thấy thái độ của Dịch gia quá mức thành khẩn, Sở Lạc cũng không tiện từ chối thêm, bèn gật đầu đồng ý, cùng họ trở lại.
Nghĩ một lát, nàng lại quay sang hỏi Tô Uyển: "Chuyện của ngươi chắc không gấp lắm chứ?"
Tô Uyển gật đầu. Trước cổng lớn của Dịch gia, Dịch Anh Thâm – người thuộc nhánh phụ – đang cẩn thận đỡ lấy thê tử mình.
"Cẩn thận bậc thềm."
Phu nhân nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của hắn, liền bật cười trêu chọc:
"Còn chưa đến kỳ sinh mà chàng đã lo đến thế. Thiếp chỉ lên Lăng Vân Quán thắp nén hương thôi mà, còn có bao nhiêu đệ tử đi theo nữa. Chàng không đi lo việc của mình, lại cứ phải đi theo, đến lúc huynh tẩu trách móc lại nói là thiếp cản trở tiền đồ của chàng."
Dịch Anh Thâm cũng khẽ cười:
"Tiền đồ nào bằng mẫu tử nàng được? Mặc họ nói gì thì nói, nàng đừng để tâm."
Vừa ngẩng đầu, hắn thấy mấy người đang đi về phía mình, liền đứng khựng lại.
"Kia chẳng phải là Tiểu Như bên cạnh lão tổ sao?"
Thê tử hắn đang định bước lên kiệu, nghe hắn nói liền ngẩng đầu nhìn theo. "Tiểu Như đã ra tay, chắc chắn là ý của lão tổ. Hôm qua chàng nói lão tổ mời được tu sĩ của Thượng Vi Tông tới, chẳng lẽ là vị tiểu đạo sĩ kia?"
Ánh mắt của Dịch Anh Thâm cũng lướt qua người Sở Lạc, sau đó quay sang đỡ thê tử lên kiệu.
“Nàng ngồi nghỉ một lát, ta qua chào đường huynh một tiếng.”
Thê tử hắn gật đầu đồng ý.
Thế là Dịch Anh Thâm mỉm cười, bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638869/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.