Đông viện có lẽ là nơi duy nhất còn an toàn trong ngôi chùa này. Không có quá nhiều xác c.h.ế.t làm phân bón, cỏ dại cũng không mọc um tùm.
Dù vậy, bốn người vẫn cẩn trọng ngồi thiền điều tức chung một chỗ.
Bọn họ vẫn ở dưới lòng đất, xung quanh là bóng tối dày đặc, không biết ngày đêm, sau một thời gian rất lâu mới khôi phục lại thể lực và linh lực.
Trong lúc Sở Yên Nhiên và Thời Yến đang nghỉ ngơi trong Đông viện, trời vừa hửng sáng ngày hôm sau, nàng nhớ đến cặp nam nữ kia nên lại đi gọi Thời Yến.
Sau khi hai người rời đi, Đỗ Quy Mỹ và Nhạc Tri Hứa cũng bước ra.
“Thấy chưa, ta đã nói lúc đầu nên đi theo người của Thất Trận Tông rồi. Cũng là những nhân vật nổi bật của khóa này, người ta đến nơi quái dị còn biết lo cho người đi cùng, nhìn lại hai người kia, chắc tìm được lối ra cũng chẳng thèm dắt bọn mình theo.”
Giọng Đỗ Quy Mỹ mang theo chút oán trách. Nghe vậy, Nhạc Tri Hứa cũng liếc nhìn bóng dáng hai người kia đang dần đi xa.
“Đừng nghĩ nhiều, giờ chúng ta cũng chẳng rõ vì sao linh lực bị phong ấn. Dù Sở Yên Nhiên có dị thú trợ giúp, muốn tìm được lối ra cũng không dễ.”
“Phải rồi, từ khi rời khỏi Phật đường, linh lực đã bị phong ấn.”
Đỗ Quy Mỹ trầm ngâm: “Có phải những gì xảy ra trong Phật đường đã khiến yêu vật phía sau không vui?”
Nhạc Tri Hứa gật đầu: “Chắc là vậy. Nhưng lúc đó rõ ràng chúng ta chẳng làm gì, mà mười hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638850/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.