Lời vừa dứt, trong lòng Sở Yên Nhiên và Thời Yến cùng chấn động. Tăng nhân này, dường như không giống những tăng nhân khác trong chùa Viên Tịnh.
“Ngươi là…”
“Bần tăng pháp hiệu là Nham Sinh, như các ngươi thấy, ta đã bị giam cầm nơi đây hơn bảy trăm năm.”
Thời Yến nhíu mày: “Ngươi không phải ảo ảnh?”
“Các ngươi đã ở trong cảnh giới này lâu như vậy,” Nham Sinh xoay người, trong mắt hiện lên nụ cười lạnh, “mà vẫn chưa phân rõ nơi đây có phải ảo cảnh hay không, hay là lời nhắc nhở hôm qua của bần tăng, vẫn chưa đủ rõ ràng?”
“Lời nhắc nhở?”
Sở Yên Nhiên và Thời Yến liếc nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ hôm qua vị tăng này còn từng đưa ra gợi ý.
“Phù sinh như mộng, hoan lạc được mấy phần.”
Nham Sinh chậm rãi nói.
“Chắc các ngươi cũng đã thấy cảnh hoan dâm trong Phật đường, cùng những hòa thượng miệng đầy ái ngữ, vì nơi này là mộng cảnh của con yêu xà ấy. Trong mộng của nó, chùa Viên Tịnh nên là như vậy, ái tình là thứ khiến con người không thể dứt bỏ.”
“Các ngươi không phải vẫn luôn tìm cách rời khỏi mộng cảnh này sao? Nếu không sợ, thì đi theo ta, bần tăng vẫn còn chút sức lực, có thể đưa các ngươi rời khỏi nơi đây.”
Nghe vậy, hai người chần chừ một lát, rồi quyết định đi theo sau vị tăng trẻ.
Những lời Nham Sinh nói đúng với tình huống hiện tại của họ, nếu nơi này thực sự là mộng cảnh của yêu xà, thì mọi thứ đều là hư ảo, được kiến tạo từ nhận thức và mong muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638851/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.