Lôi Thừa Chí mím môi, dẫu sao cũng là bọn họ đã học lén kiếm chiêu của Bình Chân Tông, hắn vừa định bước lên xin lỗi thì Sở Lạc ở bên cạnh đã đứng dậy.
“Các ngươi đang nói gì vậy? Hắn vừa rồi học không phải là chiêu thứ mười một trong bộ ‘Truy Ảnh Tam Thập Tam Kiếm’ của Bình Chân Tông sao? Mấy trăm năm trước đã có rồi, trên thị trường hiện giờ đã lưu truyền không biết bao nhiêu phiên bản, bỏ ra mấy khối linh thạch là mua được.”
Sở Lạc móc ra một khối hạ phẩm linh thạch, dừng một chút, lại móc thêm một khối nữa.
“Nhưng đã nhìn các ngươi luyện kiếm, lại học theo, thì chúng ta cũng có chỗ không phải, vậy bọn ta đóng chút học phí đi.”
Sở Lạc ném hai khối hạ phẩm linh thạch sang, nhưng trong chớp mắt đã bị Thời Yến đánh bật trở về.
“Ngươi không cần phải vậy.”
Nếu thật sự nhận lấy linh thạch của Sở Lạc, chẳng phải là biến thành y chỉ cần có tiền là có thể múa kiếm chô người khác xem sao? Nhưng điều khiến người ta ngại ngùng hơn là—chỉ có hai khối hạ phẩm linh thạch, nàng thật sự không phải cố tình khiêu khích chứ?
“Tại sao? Chiêu thứ mười một trong ‘Truy Ảnh Tam Thập Tam Kiếm’ chỉ bán hai khối hạ phẩm linh thạch thôi, ta đã tìm hiểu giá thị trường rồi.”
Sắc mặt Thời Yến đen như mực, hiển nhiên không muốn tranh luận thêm với nàng, bèn hỏi:
“Ngươi hiểu rõ kiếm pháp, chẳng lẽ cũng là kiếm tu?”
“Ta không phải, nhưng học phí này…”
“Không cần cái gọi là học phí gì cả, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638836/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.