Sáng sớm hôm sau, đoàn xe hoàng gia nước Đại Tĩnh đã tới, thu hút sự chú ý của vô số tu sĩ.
Xa giá của Nguyên Đức Đế Lý Bá Khiêm do bốn con linh thú cấp cao song song kéo, quanh cỗ xe xa hoa ấy là một vòng hộ vệ tu sĩ Nguyên Anh kỳ, càng ra ngoài thì tu vi của hộ vệ dần thấp hơn, song kém nhất cũng là Kim Đan kỳ.
Mà những thị vệ có tu vi cao hơn thường đều ẩn thân trong bóng tối.
Sở Lạc từ xa nhìn thấy, cũng chạy lại góp vui. Bên cạnh nàng là mấy tán tu trẻ tuổi, không ngừng chen chúc tiến về phía trước.
“Ra chưa? Ra chưa? Vị hoàng đế Đại Tĩnh kia trông thế nào vậy?”
“Chưa đâu, vẫn chưa tới đây cơ mà!”
“Nếu sau này chúng ta kết đan thành công, mà có thể trở thành thị vệ thân cận của hoàng đế thì tốt quá. Đại Tĩnh phồn vinh giàu có, hoàng đế lại danh tiếng vang xa, chí ít tài nguyên tu luyện đến Nguyên Anh kỳ cũng chẳng cần lo!”
“Chúng ta còn phải ngày ngày bôn tẩu giang hồ, sao có thể cứ mãi ở lại trong hoàng cung được?”
“Đến rồi đến rồi! Hoàng đế Đại Tĩnh xuống xe rồi kìa! Hóa ra còn trẻ thế này, ta cứ tưởng là một lão nhân râu bạc cơ chứ!”
“Vì danh tiếng quá vang nên thường bị người ta hiểu lầm là lớn tuổi, chứ thật ra vị hoàng đế này mới đăng cơ được mười mấy năm thôi.”
“Ta cũng chợt nhớ ra, hơn mười năm trước không phải có đại nạn yêu ma liên thủ xâm lấn sao? Đại Tĩnh suýt chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638832/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.