Sau khi rời khỏi Phần Linh Cảnh, cảm nhận được linh lực sung mãn và thể lực dồi dào toàn thân, Sở Lạc vẫn có đôi chút ngẩn ngơ, cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng mờ mịt.
Vừa nhai một đóa ngọc nhan hoa, vừa bước đến mở cửa sổ.
“Thoắt cái bế quan gần một tháng rồi, Đại tỷ thí giữa các thủ tịch e rằng cũng sắp bắt đầu.”
“Giờ này… là buổi tối à.”
Vừa nuốt xong ngọc nhan hoa, trong đầu liền vang lên thanh âm của Hoa Hoa.
【Chúc mừng ký chủ rèn thể đột phá Trúc Cơ trung kỳ, nhận được 60 điểm khí vận.】
【Khí vận hiện tại: -5679】
“Lên cảnh giới rồi, á… sao đầu ta ngứa thế này, chẳng lẽ… sắp mọc thêm óc?”
【Đừng có mơ, là hiệu quả của ngọc nhan hoa đối với thân thể. Ký chủ thử nhổ một sợi tóc xem.】
Nghe thế, Sở Lạc bán tín bán nghi, giật lấy một sợi tóc, cầm trong tay.
“Rồi sao nữa?”
【Đặt nó lại chỗ cũ.】
Khóe miệng Sở Lạc giật giật: “Ta nghi ngươi đang trêu ta đấy…”
Thế nhưng khi nàng đưa sợi tóc vừa nhổ ấy chạm về đỉnh đầu, nó lại thần kỳ… tự động mọc trở lại.
“Á! Nó… nó mọc lại rồi!”
【Ta nào có trêu ngươi!】
“Thần kỳ thật, thế này thì vĩnh viễn không hói đầu nữa rồi!”
Nói đoạn, Sở Lạc lại nhổ thêm một sợi tóc, lần này truyền linh lực vào, rồi phóng mạnh về phía Yến Linh Giản.
Mái tóc đen kia tựa như phi châm, xé gió xuyên qua mấy khóm trúc xanh, chẳng rõ bay về phương nào.
Sở Lạc đang định hô lên thì đột ngột im bặt, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638831/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.