Trời trong nắng ấm biến mất hoàn toàn, mây đen che phủ mọi ánh sáng, trời đất chìm trong bóng tối, chỉ còn những tia chớp xẹt qua chớp nhoáng chiếu sáng thế giới rồi vụt tắt.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
“Có người đột phá sao? Không… không thể nào, đây căn bản không phải là thiên tượng của người đột phá!”
“Hạo kiếp…” Tống Minh Việt ngẩng đầu nhìn trời, bất chợt nhớ đến chuyện xảy ra năm trăm năm trước, “Lúc hạo kiếp kia xuất hiện, thiên tượng cũng như thế này. Chẳng lẽ…”
Vừa dứt lời, mọi người liền đồng loạt nhìn về hướng Lăng Vân Tông, nơi Kim Tịch Ninh vừa biến mất.
“Lạc nhi,” Tịch Ninh khẽ cười, thu lại ánh mắt nhìn bầu trời, tiếp tục nói: “Trên đời này chỉ có một người có thể g.i.ế.c được Sở Yên Nhiên, chính là con. Chỉ khi g.i.ế.c được nàng, con mới có thể sống sót. Những lời hôm nay, không được để lộ cho người ngoài, bằng không sét này thật sự sẽ đánh c.h.ế.t người.”
Nói xong, Kim Tịch Ninh nắm tay Sở Lạc đi về phía Hoàng Tuyền Cốc. Chỉ chớp mắt, ánh mắt nàng lại trở nên mơ hồ mê mang, như thể quên mất vừa mới nói gì, cũng quên luôn chuyện dẫn Sở Lạc đi mua y phục mới.
Lúc này, Sở Lạc nghi ngờ sâu sắc rằng cái gọi là lời nguyền mà sư tôn nói đến thật ra chính là ảnh hưởng đến ký ức của nàng.
Vừa nói xong đã quên, nhưng những lời ấy Sở Lạc nghe rõ ràng, muốn quên cũng không quên nổi.
Thế nên sấm sét trên trời cứ đuổi theo phía sau nàng một đường — vừa là đe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638768/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.