Trên không trung, vang lên những tiếng gào thét chói tai hỗn loạn.
Con chim ưng cấp Hóa Thần đã bị Kim Tịch Ninh dùng sức xé toạc đôi cánh, rơi thẳng xuống đất, sống dở c.h.ế.t dở.
Máu đỏ tươi b.ắ.n lên gương mặt tuyệt mỹ kia, vừa quỷ dị lại vừa điên loạn.
Đôi môi đỏ rực cong lên thành nụ cười, tám con linh thú cấp Hóa Thần kẻ thì chết, kẻ thì tàn tật, thậm chí có con còn chẳng để lại cả xác, trong không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh. Kim Tịch Ninh đã bước tới trước mặt Hàn Trần.
Hàn Trần đôi mắt đỏ ngầu, tay chân giãy giụa không ngừng, vẫn chưa thoát khỏi hiệu quả của chiêu “che mắt”.
Giây phút ấy, mọi người đều nín thở, dõi theo từng hành động của Kim Tịch Ninh.
Ngay lúc đó, hai luồng ánh sáng đột nhiên từ chân trời bay tới, Chưởng môn Hàn Nguyệt của Linh Thú Tông cùng đạo lữ là trưởng lão Du Mông đồng thời đánh một luồng thanh khí vào linh đài của Hàn Trần, mới hóa giải được sức mạnh còn sót lại của chiêu “che mắt”.
Hàn Trần bừng tỉnh, vừa nhìn thấy khuôn mặt trước mắt thì lòng kinh hãi, lập tức lùi lại cả chục bước, sắc mặt âm trầm.
Hắn trông thấy tám linh thú từng quanh quẩn bên cạnh mình đều c.h.ế.t trong tay Kim Tịch Ninh, một luồng tức giận dâng lên tận tim gan, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Hắn giơ tay triệu hồi linh kiếm, lại lao về phía Kim Tịch Ninh.
“Đi c.h.ế.t đi ——”
“Hàn Trần, ngươi còn không mau dừng tay!” Giọng quát lạnh của Hàn Nguyệt vang lên.
Chớp mắt Du Mông đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638767/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.