Sư tổ đâu rồi?
Một sư tổ to như thế, sao lại biến mất?
Sở Lạc đứng dưới ánh trăng đó đợi rất lâu, nhưng mãi không thấy Bạch Thanh Ngô xuất hiện, đến khi trời sáng, nàng đành phải rời đi.
Quay về Phủ Vân Đảo, nàng đem hai món vật phẩm thu được từ chuyến đi lần này trong quỷ cảnh giao cho Tống chưởng môn , sau đó lại tiếp tục cuộc sống hàng ngày — mỗi ngày được Lộc Tầm Tinh cõng đi học.
Nửa tháng sau, lại đến ngày Nguyệt báo của Thượng Vi Tông phát hành. Mặc dù chưởng môn đã dặn nàng tạm thời đừng tìm tin tức về nhị sư huynh, nhưng Sở Lạc vẫn quay về Bình An Phường, mua một tờ Nguyệt báo.
Tháng này trong giới tu chân xảy ra không ít chuyện lớn, chỉ cần đi dạo trên phố thôi cũng nghe thấy nhiều người đang bàn tán về những tin tức đăng trong báo.
“Quả nhiên tu sĩ càng mạnh thì khi đột phá lại càng nguy hiểm. Trưởng lão Hàn Trần của Linh Thú Tông mạnh đến thế mà vẫn thất bại khi phá cảnh.”
“Đúng vậy, giờ còn rơi vào cảnh mất hết tu vi, căn cơ cũng bị huỷ hoại, mấy trăm năm nay chưa từng thấy kết cục nào thảm như thế.”
Tất cả công sức tu luyện khổ cực của hắn đều tan thành mây khói, trong chớp mắt từ một đại năng được người người trong giới tu chân kính trọng ngưỡng mộ rơi xuống thành một phàm nhân bình thường, e rằng nửa đời sau cũng chỉ có thể sống trong tuyệt vọng thôi.”
“Trước kia bao nhiêu vẻ vang, giờ đây… ai…”
“Hà tất phải than thở vì hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638769/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.