Tí tách, tí tách…
...
Ngoài cửa vang lên tiếng nước nhỏ tí tách, xem ra người đàn ông kia đã đi đến cửa phòng.
“A Niên... ca ca đến đón muội rồi.”
Giọng nói vọng vào từ bên ngoài, trong phòng, Hạ Tĩnh Niên đang tựa vào bàn ghế chắn trước cửa bỗng co người lại, nàng ôm lấy hai chân mình, đầu vùi sâu vào đầu gối.
“Muội vẫn không muốn đi cùng ta sao? A Niên... đợi đến khi chúng ta đến thế giới kia, sẽ không bao giờ phải chia lìa nữa.”
“Thân tiên bất diệt, sống cùng trời đất.”
“A Niên, chẳng lẽ muội không muốn... nhìn ta thêm một lần nữa sao?”
Hạ Tĩnh Niên từ từ ngẩng đầu, Sở Lạc nhìn thấy khuôn mặt nàng đầy nước mắt, nàng quay đầu dường như nhìn về phía cửa, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi như chuỗi hạt bị đứt chỉ.
Bên ngoài không còn tiếng nói nào nữa, nhưng tiếng nước nhỏ giọt vẫn tiếp tục, chứng tỏ hắn vẫn chưa rời đi.
Thêm một lúc lâu sau, giọng nói kia lại vang lên.
“A Niên, ta đi đây, ngày mai sẽ lại đến thăm muội.”
Tiếng nước mỗi lúc một xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất, lúc đó Hạ Tĩnh Niên mới khe khẽ thốt ra một tiếng “ca ca”.
Nàng dọn hết những thứ chắn trước cửa ra, mở cửa nhìn con đường đầy vệt nước hắn để lại, nhưng trên đường đã không còn bóng dáng Hạ An Triều.
“Hạ tiểu thư,” Sở Lạc cất tiếng hỏi: “Có thể nói cho ta biết về chuyện giữa hai huynh muội các người không?”
“Ngươi không phải hạ nhân của nhà họ Kim, ngươi là đạo trưởng.”
Hạ Tĩnh Niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638753/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.