Nghe vậy, Tiểu Viên cố nhớ lại chuyện tối qua, có lẽ vì nằm mơ đẹp nên không nhớ rõ lúc trước ở nhà họ Hạ đã thấy gì nữa.
Nàng ngượng ngùng cười: “Vậy thật là làm phiền Sở đạo trưởng rồi, rõ ràng người là khách mà còn phải đưa ta về…”
“Chuyện nhỏ thôi,” Sở Lạc rót đầy một bát trà nóng, “Tối qua gió lớn, mau uống bát trà nóng cho ấm người, kẻo bị cảm lạnh.”
Tiểu Viên vội chạy xuống giường, đến bên bàn nhận lấy bát trà từ tay Sở Lạc.
“Trà này thơm quá, uống xong tay chân ấm lên hẳn. Sở đạo trưởng, đây là trà gì vậy?”
“Không biết nữa, ta tiện tay lấy trong hũ, thấy vị cũng được.”
Tiểu Viên uống sạch bát trà, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, liền giật mình.
“A, trời sáng rõ rồi! Ta phải nhanh đi làm thôi, Sở đạo trưởng, ta đi trước đây, cảm ơn đạo trưởng đã mời trà nhé!”
Tiểu Viên vội vã chạy ra khỏi phòng.
Sau khi nàng rời đi, Sở Lạc liền mở nắp ấm trà, dùng thuật điều khiển vật lấy hết lá trà bên trong ra.
“May mà lần này rời tông môn ta có mang theo loại trà tránh âm trừ xui mà người phàm có thể uống được, nếu không với chuyện đêm qua, nàng thế nào cũng đổ bệnh nặng… Dược lực vẫn còn dư, để dành lần sau pha tiếp.”
Sở Lạc thu lại lá trà.
“Đợi sư tổ biết chắc chắn sẽ khen ta biết tiết kiệm tề gia.”
【Ký chủ, cái đó gọi là keo kiệt đấy.】
“Ây da, thời buổi này kiếm tiền không dễ mà… Giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638754/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.