“Chủ thuyền, sao lại ngồi đây uống rượu một mình vậy?” Sở Lạc nhanh nhảu bước tới hỏi.
Nghe thấy tiếng nói, người đàn ông trung niên lập tức quay đầu nhìn Sở Lạc, lại liếc mắt nhìn Kim Kích Tân đang đứng ở mạn thuyền với vẻ mặt “gần quê nên thêm sợ”, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
“Sao các vị còn ở ngoài? Sao không vào trong phòng nghỉ đi?”
“Ngắm cảnh chứ sao, phong cảnh sông Xuân Mộc đúng là tuyệt đẹp.” Sở Lạc cười hì hì nói.
Chủ thuyền mấp máy môi hai lần: “Chẳng lẽ các vị không biết… sông Xuân Mộc …”
Chủ thuyền do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra, sợ khiến người ta hoang mang lo sợ không cần thiết.
“Xuân Mộc làm sao?” Thấy ông mãi không nói, Sở Lạc lấy làm lạ hỏi.
Nghe vậy, chủ thuyền vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì, sắp tối rồi, các vị mau trở về phòng đi, nhớ đóng cửa kỹ vào ban đêm, không có chuyện thì đừng ra ngoài, nếu có chuyện nhất định phải gọi ta, nhất định phải nhớ kỹ, nhớ kỹ đấy!”
“Hả? Nửa đêm mà ngắm cảnh dưới ánh trăng chẳng phải càng đẹp hơn sao?”
“Ngắm cái gì mà ngắm!” Chủ thuyền lập tức đứng bật dậy, đẩy Sở Lạc vào trong khoang, “Ban đêm không có trăng, cũng chẳng có cảnh đẹp gì hết. Thuyền này có quy định, sau khi trời tối tuyệt đối không được ra ngoài, là quy định đấy!”
Sau khi đẩy Sở Lạc vào trong, ông lại quay về, lùa cả Kim Kích Tân vào phòng.
“Quả nhiên là có gì đó kỳ lạ.” Sở Lạc đứng trong phòng, nhìn ra bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638748/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.