Xem ra nhiệm vụ lần này có liên quan đến Kim sư huynh rồi.
“Kim sư huynh sao đột nhiên lại muốn về quê vậy?”
Nghe hỏi, Kim Kích Tân cười khổ: “Phụ thân ta tuổi đã cao, truyền thư đến Lăng Vân Tông, muốn gặp ta lần cuối. Làm con mà bôn ba bên ngoài tìm đạo, cha mẹ già yếu mà không thể ở bên phụng dưỡng, vốn đã là đại bất hiếu. Nếu đến cả chặng đường cuối cùng cũng không về, thì là thất đức với đạo tâm, có lỗi với luân thường. Chức quản sự Lẫm Đường này mỗi ngày không thể thiếu người, nên nếu đã quyết định rời đi một thời gian, ta đành chủ động từ chức.”
Sở Lạc vừa nghe vừa gật đầu, sau đó hỏi: “Quê của Kim sư huynh ở đâu thế, có vui không?”
“Nhà ta ở quận Đình Lan, tuy không phồn hoa như các nơi khác nhưng thắng ở chỗ phong cảnh hữu tình. Trên đường về phải đi qua một con sông tên là Xuân Mộc Giang, cảnh sông nơi ấy đẹp vô cùng. Hiện nay cũng đang cuối năm, phàm nhân chắc cũng đang bận rộn chuẩn bị đón Tết, chắc hẳn sẽ rất vui.”
“Vậy cho ta đi cùng huynh nhé, coi như ra ngoài đón năm mới.” Sở Lạc cười nói.
Nghe vậy, Kim Kích Tân có chút kinh ngạc: “Không ảnh hưởng đến tu hành của Sở sư muội chứ?”
“Ta đang kẹt ở bình cảnh, cũng đến lúc ra ngoài tìm một chút cơ duyên rồi. Nếu Kim sư huynh không ngại phiền, thì mang theo ta một chuyến.”
“Sao lại ngại được,” mặt Kim Kích Tân có chút vui mừng, “Nếu có đồng môn đi cùng, phụ thân và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638747/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.