Kim Kích Tân nhìn sư muội này với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Sao muội còn có thể thở phào được?!”
Sở Lạc ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trời, cảm khái: “Cuối cùng cũng gặp phải quái vật ngang tầm với mình, đúng là ân huệ trời ban—”
“……”
Kim Kích Tân im lặng hồi lâu, lại nhắc nhở: “Sở sư muội, muội có phải đã quên để ý đến số lượng mấy thứ ngoài kia rồi không?” “Đúng vậy, Kim sư huynh huynh cũng… là nhắc nhở ta rồi,” Sở Lạc nghiêm túc nói: “Nếu lát nữa thực sự phải động thủ, huynh nhớ kéo đám quái về phía ta, ta có kỹ năng sát thương diện rộng, vừa tiết kiệm thời gian lại đỡ tốn sức.” “Kỹ năng… sát thương… diện rộng?” “Tất nhiên là tốt nhất không phải động thủ, phải bảo đảm an toàn cho dân chúng mà.” Sở Lạc nói xong thì sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn. “Đám kỳ quái này đã là gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu, vậy với những phàm nhân thì chắc chúng cũng chỉ là phàm nhân. Chúng chưa trực tiếp lật thuyền, cũng không giống như muốn g.i.ế.c người, có thể là bị hạn chế gì đó, nhưng tình thế bây giờ là địch đông ta ít, càng lúc như thế này càng không được chùn bước. Đi, chúng ta đi gặp chúng một phen.” Nói xong, Sở Lạc liền bước ra khỏi phòng. “Sở sư muội Sở sư muội!” Kim Kích Tân vội vàng cản nàng lại, “Lúc này đám kia đều tập trung ở đại sảnh tầng một, tạm thời chưa có ý định lên lầu, chỗ ngủ của mọi người đều ở tầng hai trở lên, chúng đã không lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638749/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.