"An! Em tới rồi, lại đây giúp anh cái này." Đình Gia thấy An liền mừng rỡ, vẫy tay về phía cậu.
"Sao chỉ có một mình anh thế? Ai lại để cho Omega làm việc nặng nhọc này." An nhanh chân đỡ lấy ghế trên tay Đình Gia chuyển đến vị trí đã được đánh dấu sẵn.
Đình Gia bĩu môi nhìn cánh tay mảnh khảnh của cậu rồi tự bắp tay vạm vỡ của mình: "Anh cảm giác mình chẳng giống Omega chút nào. Chẳng qua nhờ em là do số lượng quá nhiều chứ không phải anh làm không nổi. Haizz, cũng là người hầu như nhau mà khác quá."
An cười cười "Anh nói gì vậy chứ? Nhớ trả công cho em đó. Thời gian của em quý báu lắm đó biết không."
"Biết rồi, biết rồi. À mà, người vừa nãy đi cùng em là ai vậy? Vẻ ngoài khá giản dị nhưng qua được cổng Heimdall thì chắc không phải người bình thường. Ai thế?" Đình Gia cẩn thận sắp xếp hàng ghế một lần nữa. Lát thì những khách mời sẽ vào hội trường dùng tiệc nhẹ.
Lắc đầu, An chuyên tâm làm phần việc của mình "Em cũng không biết. Người đó vừa vào được cửa hội trường chính thì đã đi mất dạng. Có vẻ rất là gấp."
"Vậy mà em cũng dám dắt theo." Đình Gia trợn mắt chật lưỡi "Lỡ người đó có ý đồ kì lạ thì sao? Lúc đó em sẽ thành đồng phạm đó!"
An xoa xoa thái dương, hướng về phía Đình Gia nói: "Anh nghĩ em là đồ ngu chắc. Tính tình em thế nào anh còn không rõ..." Đầu cậu hơi choáng váng nhẹ, tay cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-nho-ngay-ngay-tim-cach-chay-tron/2554880/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.