Tán cây ngọn cỏ đều tỏa ra mùi xanh man mát. Dưới ánh nắng xế chiều dịu nhẹ, phong cảnh hữu tình đến độ người dốt văn như Đình Gia cũng muốn làm thơ.
Nhưng không ai có tâm trạng đó.
"Nói! Người đâu?" Phelan quát lên, tay siết chặt cà vạt trên tay đến mức nổi cả gân xanh.
Một Omega như Đình Gia sao có thể chịu nổi pheromone áp bức như vậy, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi lại lắc đầu.
Hầu tước hít sâu một hơi, hắn không nổi điên nữa mới khiến người ta sợ hơn.
Matthew nhịn không được nữa, đứng trước Đình Gia ngăn cách hai người ra "Xin hầu tước thu lại pheromone của mình. Ở đây đều là Omega."
Cúi đầu nhìn chằm chằm hai Omega, hàm Phelan cắn chặt.
Đến lúc Đình Gia tưởng hắn sẽ nổi khùng thì Phelan đã quay đi.
Rất gấp gáp.
"Cũng tại tôi." Đình Gia lâm vào tự trách. Nếu không phải hắn rời đi thì An cũng không mất tích.
Chủ nhân Đình Gia thở dài "Thôi được rồi. Không phải lỗi của người. Sẽ không có chuyện gì." Nhưng Matthew biết, hắn sẽ không để yên, hắn là Phelan Walter.
"Bây giờ Hầu tước phải đi đâu tìm An? Cũng không thể trình lên hội đồng trường được, chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Aiiii.... Cái luật lệ chết tiệt này." Đình Gia điên cuồng vò đầu "Hay là... dùng cách kia."
"Phelan hắn sẽ tự có cách. Người hầu của hắn, hắn phải tự biết quản. Về."
"Nhưng..."
Matthew lạnh lùng liếc Đình Gia. Rõ ràng là thấp hơn hẳn một cái đầu nhưng khí thế lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-nho-ngay-ngay-tim-cach-chay-tron/2554877/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.