Tại sao đã có tôi lại còn có cô?
Tại sao tôi lại có cảm giác ghét cô đến tận xương tủy thế này?
* * *
Lay, lay, lay. Mới sáng tinh mơ mà tôi đã bị bàn tay của ai đó phá hoại giấc ngủ. Tôi đeo mắt kính vào mắt, ngái ngủ.
- Ưm! Ken, chủ nhật mà! Đừng có phá chứ!
Ken có vẻ hào hứng. Cậu lôi hai tay tôi, kéo dậy. Ánh nắng sớm mai lọt vào phòng, cậu ta đã mở toang cửa để nắng hắt vào trong. Tôi lải nhải ấm ức.
- 9 giờ rồi! Dậy ăn sáng nào!
Miếng stick-note dán trên trán tôi bị gỡ xuống. Ken đã đi xuống gác. Uể oải gập chăn, tôi vừa làm vừa ngáp. Cả đêm thức khuya, tôi vẫn buồn ngủ lắm. Nhưng bụng tôi đói lắm rồi! Đêm qua tôi có ăn gì no đâu! Cơn đói quyến rũ, lôi kéo tôi mau đánh răng, xuống gác ăn sáng. Vẫn thật sung sướng khi có osin bé nhỏ làm buổi sáng cho mình.
Trứng ốp la, bánh mì và sữa tươi – một bữa sáng đầy dinh dưỡng. Ken thật giỏi, cậu chiên trứng thật đẹp mắt. Hôm nay, Ken trông thật hồng hào, khoẻ khoắn. Cậu cùng ăn sáng với tôi. Tôi cảm thấy rất vui khi thấy Ken tràn đầy năng lượng như thế.
Mèo Mây chậm chạp uống sữa trong chén. Trông nó béo ú như quả bóng nhỏ lăn lăn. Ken ăn xong, chống cằm ngắm tôi.
- Ăn nhanh đi! – Ken di mẩu giấy nhỏ.
- Chi vậy?
Cậu viết rất ngắn, nhưng tôi hiểu:
- Bệnh viện.
Tất nhiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giay/2727877/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.