*SOMEONE'S POV:
"Năm ấy có người thiếu niên vinh diệu
Tâm thấu hết lời trắng đen nơi thế gian.
Tay nắm lấy tay, giao kết nên huyết thề
Cứ ngỡ mãi là những phút giây vẹn nguyên.
Mưa tuyết vẫn đổ ở chốn xa nơi hoang thành,
Nhân thế.. hỗn loạn, y mưu toan chiến chinh
Y thắng thì sao?
Ngôi báu trước mặt kia.
Môi khẽ mỉm cười, y có vui thật không?"
Ta, kẻ cô độc trong dòng thời gian đăng đẳng bỗng nhiên có được một thân phận hết sức khôi hài. Khi nhận lấy số phận này, ta còn định chết yểu cho xong để còn làm việc khác, nhưng cố nhân hiếm khi đông đủ như vậy, hà tất gì phải vội vàng từ bỏ.
Đôi lúc rơi vào vận mệnh và đi hết cuộc đời như thể chúng sinh cũng là một loại hình thức giải khuây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giay/2727842/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.