Biển hóa non dâu.
Đời người như giấc mộng..
*
**
Vùng đất này thật kì lạ, từ lúc tỉnh dậy đến bây giờ, tôi đã đi rất lâu, chỉ thấy cỏ cây chen chúc, ngay cả lối mòn cũng không có. Ngoài tiếng lá va vào nhau và tiếng kêu của loài chim nào đó không ngừng ríu rít bên tai thì hoàn toàn chẳng có dấu hiệu của sự sống nào. Tôi đi rất lâu, rất lâu mới tìm thấy bóng dáng con người. Điều ngạc nhiên là mặc dù tôi đã đi bộ hơn nửa ngày đường, thế nhưng một chút mệt mỏi tôi đều không cảm thấy, cũng chẳng có một giọt mồ hôi nào đổ ra.
Tôi quay lại phía sau nhìn một lượt, thở dài một cái rồi lại nhanh chân chạy đến chỗ thấp thoáng bóng người phía xa.
Trông như vậy mà hóa ra không gần tí nào, dáng người mặc chiếc áo màu đỏ gạch len lỏi giữa rừng cây đúng là có phần nổi bật. Tôi không hiểu nhiều về thế giới tự nhiên, cũng không thể biết từ hình thù của dáng cây hay lá cây mà xác định được nó là loài cây gì. Nhưng tôi chắc chắn là lần đầu tiên mới thấy loại cây này, nó mọc khắp khu rừng, thân cao và to tầm hai vòng tay người, vỏ cây trơn nhẵn, màu xanh tía, trong giống như là màu của lá tía tô, lá cây lại nhỏ và mọc tít trên cành cao, hình thù như những con bướm màu lục, mặt trên lại ngả sang màu huyết dụ, mỗi đợt gió lên thì lá cây lại buông khỏi cành, tựa như một đàn bướm màu đỏ tía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giay/2727839/chuong-33-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.