Cắn chán chê mỏi mệt, tôi mới hài lòng buông họ ra. Tên đó vội thụt tay về. Nhìn tôi nhăn nhó:
– Em làm sao thế?
– Em bị gì anh phải hiểu rõ nhất chứ.
Kẻ ấy nhíu mày, nhìn tôi kiểu vô số tội:
– Anh làm gì nào? Anh chiều em thế còn chưa đủ à?
– Anh làm vậy chẳng qua để tẩy trắng tội lỗi ngập trời của mình thôi.
Người nọ nào để tâm đến việc tôi đang nóng trong người mà chỉ sấn tới ôm lấy tôi vào lòng. Nhỏ giọng thủ thỉ:
– Tội lỗi lớn nhất của anh là yêu em.
Cố gỡ tay họ nhưng đôi tay kia như đổ xi măng trên người tôi, dù dùng cách nào cũng không tháo ra được. Hành động vô dụng, tôi chuyển qua lời nói:
– Buông em ra. Em muốn cãi nhau với anh.
– Ừ! Cãi thì cãi. Anh cũng thấy dạo này được chiều nên em xin hư, cần phải được dạy lại.
– Cãi nhau mà ôm chặt cứng thế này á? Anh mau bỏ em ra.
– Cãi bằng miệng, chứ tay chân có liên quan gì đâu. Em có tin em mà ý kiến nữa là anh vừa làm tình vừa cãi nhau với em không?
– Anh đúng là tên biến thái.
– Tại em ép anh phạm tội thôi. Anh cũng muốn làm người tốt lắm.
Nói rồi tay của kẻ bắt đầu trở nên hư hỏng. Tôi sợ hãi ré lên:
– Được rồi! Ôm cãi nhau cũng được. Nhưng đừng làm chuyện bậy bạ. Ai nhìn thấy thì không hay đâu.
– Anh đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dung-chung-nha/2610197/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.