Cái ôm này tựa hồ rất dài, bởi vì Phó Bá Đông không nói gì, Cù Tân Cương cũng không nói, thời gian tựa hồ đột nhiên dừng lại.
Ôm nhau được một lúc, Phó Bá Đông buông tay ra, nói: “Trở về nghỉ ngơi đi.”
Cù Tân Cương sửng sốt: "Hả?"
“Trở về nghỉ ngơi đi.” Phó Bá Đông ôn nhu lặp lại.
Cù Tân Cương nhìn vào phòng nói: “Vậy chị…”
Phó Bá Đông thân hình bị một nửa bóng tối che khuất, ranh giới mờ mịt, cô giống như rất dễ rơi vào bóng tối, không thể giải thoát chính mình.
Vì vậy Cù Tân Cương do dự như đang thất vọng, "Tôi thật sự sẽ trở về?"
"Ừh." Phó Bá Đông nhếch lên khóe miệng, vốn đã quyết tâm rời đi ánh mắt nhưng không khỏi dừng lại, trở nên mềm mại ôn hòa hơn, "Tôi không sao, đã không còn nghiêm trọng nữa."
Cù Tân Cương nhìn cô với vẻ khó tin, bước sang một bên.
Đèn cảm biến trên tường đột nhiên bật sáng, khiến hành lang mờ mịt sáng hơn một chút.
“Nếu như em lại nhìn tôi, tôi liền sẽ đi theo em qua bên đó.” Phó Bá Đông thanh âm trầm thấp, ngữ khí rất tùy ý, giống như đang nói đùa.
Cù Tân Cương sau đó kiên quyết nói: "Vậy thì tôi quay về đây."
"Ừh” Phó Bá Đông đáp.
Cù Tân Cương đi dọc theo hành lang trở lại căn phòng, vì hành lang trải thảm dày, cho nên bước chân của cô có vẻ rất nhẹ, cuối cùng dường như bị che phủ hoàn toàn.
Phó Bá Đông nghe thấy tiếng cửa bên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-ngoc-nghech/3726662/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.