Phó Bá Đông cảm thấy Cù Tân Cương nghe chưa hiểu, cũng có thể Cù Tân Cương không có cùng ý nghĩ với cô, cho nên không hiểu được ẩn ý của cô.
Cô hy vọng mình có thể thận trọng hơn một chút, suy nghĩ kĩ, nghiêm túc nói: “Không cần sự ràng buộc của hợp đồng, chúng ta… có thể hòa hợp một cách tự nhiên, giống như một gia đình.”
Thực sự cô ấy cũng đã suy nghĩ một chút, nhanh chóng chọn ra hai từ"gia đình", lãnh đạm lại mạng dân khoanh tròn cụm từ đó.
"Như thế nào?" Phó Bá Đông hỏi.
Cù Tân Cương vò nát bản hợp đồng, đối với lời nói Phó Bá Đông, cô luôn cảm thấy quá hư vô, bởi vì không tìm được bất kì bằng chứng nào, minh chứng rằng thực sự xứng đáng với những gì Phó Bá Đông đã làm.
Người trong phòng đứng yên bất động, khiến Phó Bá Đông rất muốn đi vào, để ôm Cù Tân Cương vào lòng.
Cù Tân Cương quay đi, cô vẫn đang cố gắng tìm ra lời giải thích hợp lý cho hành vi của Phó Bá Đông: “Là vì bố mẹ tôi đã không còn, cho nên Phó thúc cùng Minh Tinh a di muốn chị làm như vậy?”
Phó Bá Đông giật mình, cô hiểu rõ Cù Tân Cương thực sự nghe không hiểu, nên tạm thời phải lấy Minh Tinh ra làm bia đỡ.
“Minh Tinh a di của em không hy vọng em quá cô đơn.”
Đôi mắt đang nhìn đi chỗ khác của Cù Tân Cương dần dần trở lại bình thường.
Phó Bá Đông dừng một chút, sau đó bổ sung: "Tôi cũng vậy."
Cù Tân Cương mím môi một chút, "Tại sao a."
Đang thương hại cô sao, là bở vì cô cái gì đều không có, nếu như bị bỏ mặc, cô sẽ dễ dàng chết ở bên ngoài.
Nhưng trong mắt Phó Bá Đông, Cù Tân Cương không nhìn thấy xót thương, Phó Bá Đông rất giỏi che giấu sự tính toán khôn ngoan của mình, ánh sáng trong mắt cô ấy thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh, ôn nhu, giống như đã trở thành nước biển bao trùm vạn vật, Phó Bá Đông có chút giống Minh Tinh.
Phó Bá Đông cẩn thận cân nhắc từng chữ, chậm rãi nói: "Phó thúc cùng Minh Tinh a di của em thật sự hy vọng em sống tốt, tôi...."
"Trước đây tôi đã mạo mụi điều tra rất nhiều chuyện về em, biết được trước kia em cũng đã trải qua không quá vui vẻ, Cù thúc cùng Đàm a Di không phải như vậy thương em, cho nên Minh Tinh,.. cùng tôi thương em không tốt hơn sao.”
Hợp đồng trong tay Cù Tân Cương đã để lại những nếp nhăn không đều.
“Đưa phần trong tay em cho tôi, tôi sẽ nghiền nát nó.” Phó Bá Đông lại nói.
Cù Tân Cương hốc mắt ươn ướt, vội vàng giơ tay che đôi mắt đỏ hoe bằng tập hợp đồng, "Tại sao a, chị làm sao lại đột nhiên tốt với tôi như vậy, tôi…tôi…”
Cô nhất thời không biết phải nói gì, vẫn cảm thấy mình thật tồi tệ, không xứng đáng được người khác hết lòng đối xử tốt với mình.
"Em cứ nghĩ những việc này là em đáng được nhận, không phải tốt hơn sao." Phó Bá Đông cảm thấy có chút đau lòng, cô không ngờ Cù Tân Cương lại tự đẩy mình vào tình thế thấp kém như vậy.
Trước đây, Phó Bá Đông sẽ cho người điều tra Cù Tân Cương, bởi vì sự ham muốn không thể kiểm soát, còn bởi vì chứng nghiện của cô là dự trên Cù Tân Cương.
Cho nên Phó Bá Đông dễ dàng nhận ra, Cù Tân Cương luôn cùng với rất nhiều du học sinh vui chơi cùng nhau, dường như sống một cuộc sống trọn vẹn, mỗi thời gian mỗi ngày đều vui chơi, nhìn trong không có gì lo lắng, rất vui vẻ, rất tự do.
Nhưng Cù Tân Cương không phải thực sự vui, Phó Bá Đông nghĩ. Xem ra hiện tại Cù Tân Cương, bởi vì cô mà càng không vui.
Trái tim Phó Bá Đông bị bóp chặt, có chút khó thở.
Cù Tân Cương che mặt, nhẹ nhàng hít hít, "Tôi cái gì cũng không xứng, tôi sẽ làm chị thất vọng."
"Sẽ không đâu." Phó Bá Đông nói.
Cù Tân Cương im lặng, khuôn mặt đầy nước mắt bị hợp đồng chặn kín, lộ ra một giọt nước mắt run rẩy rơi trên cầm.
"Còn có sự việc trước đây ở Hạnh An, tôi cũng đã làm sai, tôi không nên trách em." Phó Bá Đông thanh âm có chút khàn khàn, tựa hồ không cách nào che giấu cảm xúc.
"Chị đã làm sai gì, lúc đó chị cái gì đều không biết, lại bắt tôi cùng chị phải chữa bệnh, sai cũng là tôi."
Cù Tân Cương nhắm chặt mắt, khó khăn nuốt nước bọt, nước mắt mà bấy lâu nay kìm nén lại trào ra, khiến cho đầu óc cô choáng váng.
"Tại sao những lại nói điều này?"
Phó Bá Đông lại: "Trước đây tôi đã mang tất cả lỗi lầm đều đổ lỗi cho em, như vậy là tôi không đúng."
Cù Tân Cương rất dễ dàng cảm thấy bản thân mình sai, thời điểm Đàm Tiểu Lục qua đời, cũng cảm thấy đó là vì mình không thể đáng yêu như Phó Bá Đông, sau đó ly rượu ở nhà cũ của Phó gia, đã khiến cho cảm xúc vốn có của cô lại càng cao trào, nó còn biến thành cồn bốc cháy, phát nổ ầm ĩ, khiến cô đầy vết bầm tím.
“Cương Cương.” Sau đó Phó Bá Đông nhẹ giọng gọi.
Cứ như vậy gọi, Cù Tân Cương hoàn toàn hạ thấp cảnh giác, ném áo giáp xuống, đặt hợp đồng xuống trước mặt, lộ ra một đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Phó Bá Đông cảm thấy trái tim mình đã trở thành những giọt nước mắt tụ lại trong hốc mắt Cù Tân Cương, rất mềm mại, và không có bất kì góc nhọn.
Cù Tân Cương đi tới, cẩn thận chú ý tới vẻ mặt của Phó Bá Đông, tựa hồ sợ Phó Bá Đông sẽ hối hận.
Phó Bá Đông thấy vậy, không muốn Cù Tân Cương hối hận, liền đưa tay đoạt lấy hợp đồng từ trong tay đối phương.
Cù Tân Cương theo sau vào phòng làm việc, nhìn Phó Bá Đông bỏ hợp đồng cuối cùng vào máy hủy tài liệu.
Những điều khoản trong hợp đồng đều bị cắt ra thành từng mảnh, tựa như mối quan hệ có chút cưỡng bức giữa cô và Phó Bá Đông cũng bị cắt thành từng mảnh.
Cù Tân Cương không khỏi có chút bối rối. Chẳng lẽ cô và Phó Bá Đông thực sự hợp nhau theo cách khác?
Khi máy ngừng chạy, Phó Bá Đông đổ giấy vụn ra, cho vào hộp. "Đi thôi, lấy ra đi vứt."
Trong mắt Cù Tân Cương còn đọng lại những giọt nước mắt chưa cạn, khóe mắt rất đỏ, "Vứt?"
“Không vứt đi vẫn muốn giữ lại sao?” Phó Bá Đông lại cười nói.
Cù Tân Cương không còn cách nào khác đành phải cùng Phó Bá Đông đi xuống lầu, sợ Lưu a di nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, nên đã đưa tay che mắt lại.
Trong bếp, Lưu a di vẫn đang bận rộn, hương thơm ngọt ngào vẫn chưa tan đi, giống như đang làm món tráng miệng.
"Tiểu thư, đi đâu vậy?" Lưu a di quay người lại, tình cờ nhìn thấy hai người từ trên lầu đi xuống, sau khi nhìn thấy Phó Bá Đông đang cầm thứ gì, lại hỏi: "Là định đi vứt đồ vật gì sao, việc đó cứ để cho tôi là được."
Cù Tân Cương che mắt chặt hơn, lo lắng nắm lấy cánh tay Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông dừng một chút, cúi đầu nhìn ngón tay gầy gò trên cánh tay mình, sau đó quay người nói: "Không cần, tôi ra ngoài vứt nó đi là được."
Lưu a di không nói gì, tiếp tục làm việc trong bếp.
Phó Bá Đông cầm hộp giấy, bên trong có vài tờ giấy vụn, tuy không nặng nhưng nhìn có vẻ rất nhiều.
“Giúp tôi mở cửa.”
Cù Tân Cương buông tay Phó Bá Đông ra, gió bên ngoài thổi vào mặt khiến tóc cô bay tung, khiến mặt có chút lạnh.
Phó Bá Đông một tay cầm hộp các tông, tay kia đưa về phía mặt Cù Tân Cương.
Cù Tân Cương dừng lại, đứng yên với đôi mắt đẹp mở to.
Sau đó, cô nhìn thấy Phó Bá Đông đưa tay ra trước mặt cô, nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán, chỉnh sửa lại cho cô.
"Được rồi." Phó Bá Đông nói.
Cù Tân Cương ấp úng: "Tôi nên ném thùng carton này ở đâu?"
“Đi theo tôi, tôi biết vứt ở đâu.” Phó Bá Đông ôm cô một lúc rồi giao cho nhân viên đang bận rộn phân loại trong nhà rác.
Ra ngoài thời điểm, chỉ có Cù Tân Cương mặc áo khoác, Phó Bá Đông mặc áo sơ mi cổ lá sen đi trong gió lớn, bờ vai gầy khẽ run lên.
Cù Tân Cương nhìn người trong nhà rác cất thùng giấy đi, sau đó quay đầu nhìn lại thấy vai của Phó Bá Đông cùng với vai của cô, cô mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa cô cùng Phó Bá Đông đã có chút thay đổi, nút thắt trong lòng cô trở nên nhỏ hơn, giống như một khối u đã được chữa lành.
“Lâm Trân Trân nói trước đây em sợ tôi.” Phó Bá Đông đột nhiên nói.
Nhân viên đeo găng tay mở thùng carton, xem qua rồi ném vào một trong các thùng.
Thùng carton không quá nặng, nhưng lại phát ra âm thanh lớn khi va chạm.
Cù Tân Cương lùi lại vài bước, đối mặt với Phó Bá Đông thở ra một hơi. Một lúc sau, cô mới nói: “Đúng là có một chút, thời điểm khi tôi còn nhỏ cũng đã đến nhà cũ Phó gia cuả chị.”
Phó Bá Đông vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên là cô không nhớ ra.
Cù Tân Cương nói thêm: “Thời điểm đó Minh Tinh a di bảo chị đến chơi với tôi, chị lại hời hợt tôi, chị đang bận việc khác, bảo tôi đi tìm một nơi để trốn, sau đó tôi ngồi xổm bên ngoài nhà kính gần nửa ngày, bị cháy nắng ở vùng cổ vừa nóng rát vừa đau.
Phó Bá Đông mím môi, cô thực sự đã quên mất.
Cù Tân Cương nghĩ nghĩ, trong mắt có chút ươn ướt, "Trước kia mẹ tôi luôn khen ngợi chị, cho rằng tôi không bằng chị, cho nên ba tôi mới đối với tôi lạnh nhạt."
Cuối câu, giọng cô gần như run rẩy, như sắp khóc, cũng có thể run lên vì lạnh: "Tôi không thể làm tốt giống chị như vậy, tại sao tôi lại phải tốn nhiều công sức như vậy?"
Cô thở ra một hơi trắng xóa: “Buổi tiệc tối khi đó, là lúc tôi nhận được lá thư, tôi vốn dĩ chỉ muốn vào hậu trường xem xem, rốt cuộc chị tốt như thế nào, nhưng chị vừa đi khỏi, đã tình cờ tiếp nhận lá thư.”
“Thật xin lỗi.” Phó Bá Đông lại xin lỗi.
Cù Tân Cương khẽ khịt mũi, “Thời điểm đó tôi cũng từng nghĩ, nếu mẹ tôi rất khen ngợi chị, nếu như chị là con gái của bà thì tốt quá.”
Sau đó, Đàm Tiểu Lục qua đời, bởi vì Đàm Tiểu Lục thường xuyên thì thầm vào tai cô, cô vô thức cảm thấy rằng chính vì mình không tốt bằng Phó Bá Đông cho nên Đàm Tiểu Lục mới qua đời.
Phó Bá Đông nghĩ, thật ra cũng không phải không được, nhưng đáng tiếc cô xuất hiện không quá muộn, nhưng tình yêu lại đến quá muộn.
Khi trở về biệt thự, tất cả đèn trong nhà đều tắt, giống như bị cúp điện.
Mở cửa thời điểm, Cù Tân Cương sửng sờ một lát, tưởng mình đi nhầm cửa, Lưu a di cũng không nói gì, trong nhà yên lặng.
Trời tối quá, nhờ có đèn sân vườn, mơ hồ nhìn thấy đồ đạc trong nhà, quả nhiên là nhà của Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông cũng có chút kinh ngạc: "Lưu a di?"
Cô vừa dứt lời, nến đã được thắp sáng từ phía bàn ăn, ánh nến ấm áp phản chiếu trên tường.
Cù Tân Cương cúi người thay giày, lo lắng hỏi: “Làm sao lại tắt đèn?”
Lúc Phó Bá Đông đang định bật đèn, giọng Lưu a di từ bên trong vang lên: “Tiểu thư, đừng bật đèn, lại bên đây.”
Cù Tân Cương nhìn lại Phó Bá Đông, thấy Phó Bá Đông đang rút bàn tay gần như chạm vào công tắc bật đèn.
Phó Bá Đông dừng một chút, sau đó tựa hồ như nghĩ tới điều gì, bất đắc dĩ cười nói: "Đi, đi nhìn xem ."
Bàn ăn được thắp nến, trên bàn bày sẵn một số món tráng miệng làm sẵn, cùng một chiếc bánh ngọt đơn giản.
Trên bánh có một lớp kem mỏng phết, kem cạo không đều. Trên dưới có hai hình tròn trang trí, trên cùng có viết lời chúc bằng tiếng anh.
Đây là một chiếc bánh sinh nhật.
Lưu a di vẫn đeo tạp dề đứng bên cạnh mỉm cười: "Chúc mừng sinh nhật tiểu thư."
Cù Tân Cương vội vàng nhìn Phó Bá Đông: “Hôm nay là sinh nhật của chị à?”
Phó Bá Đông lặng yên một chút, sau đó gật đầu, nhìn chiếc bánh ngọt ngào mà thô ráp, nhẹ nhàng thở dài.
Cù Tân Cương nhận ra rằng sinh nhật của Phó Bá Đông quả thực là vào mùa đông.
Phó Bá Đông có lẽ có nghĩa là trải qua mùa đông nên biệt danh của Phó Bá Đông là tiểu Lương.
Chỉ là sinh nhật này có lẽ sẽ không vui vẻ như vậy, bởi vì một trong những người đã cho Phó Bá Đông sự sống đã rời đi vào mùa đông.
Phó Bá Đông nhìn ngọn nến nhảy múa, nhẹ nhàng cười nói: "Lưu a di vẫn nhớ rõ, tôi không thích ăn bánh kem ở bên ngoài."
Lưu a di chậm rãi nói: “Trước đây… lão gia cùng phu nhân luôn nhắc nhở tôi, phải nhớ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tiểu thư, bởi vì họ không ở Liên Thành, không thể chăm sóc cho được.”
Đôi mắt Phó Bá Đông phản chiếu ánh nến, cô kéo Cù Tân Cương ngồi xuống.
Cù Tân Cương ngồi ở mép, nhìn thấy Phó Bá Đông nghiêng người về phía trước như muốn thổi tắt nến, cô vội vàng giơ tay chặn môi Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông bối rối chớp mắt, không hiểu lắm.
"Chị trước tiên nên ước một điều." Cù Tân Cương vội vàng nói.
Phó Bá Đông ngồi thẳng dậy rồi quay lại: “Đã lâu rồi không có trãi qua một sinh nhật trọn vẹn, thiếu chút nữa quên còn có việc này.”
Cù Tân Cương sau đó thu tay lại, chăm chú nhìn người bên cạnh.
Phó Bá Đông nhắm mắt lại, không biết mình ước điều gì, mở mắt thổi tắt nến.
Khi nến vừa tắt, Lưu a di bật đèn trong phòng ăn, lấy con dao trong đĩa ra, cẩn thận cắt ra hai miếng bánh.
Lưu a di vốn muốn cắt cho Phó Bá Đông trước, nhưng Phó Bá Đông đã đổi đĩa đựng bánh đưa cho Cù Tân Cương.
Cù Tân Cương có chút ngơ ngác, "Chị ăn trước đi."
Tuy nhiên Phó Bá Đông đã đặt lại chiếc đĩa trước mặt cô.
"Thử xem, bánh Lưu a di làm rất ngon." Phó Bá Đông nói.
Lưu a di cười nói: “Đáng tiếc hôm nay thời gian chuẩn bị quá ngắn, một số nguyên liệu cũng không có.”
Cù Tân Cương cắn một miếng, rất mềm, nhưng lại không quá ngọt, độ ngọt chắc hẳn sẽ phù hợp với Phó Bá Đông.
Thực ra khẩu vị Cù Tân Cương có phần ngọt ngào, nhưng cô cũng ăn chiếc bánh này một cách thích thú.
Phó Bá Đông vừa nuốt một ngụm bánh thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Điện thoại di động ngay bên cạnh Cù Tân Cương vang lên, cô tự nhiên liếc nhìn, nhưng không có ghi số người gọi.
Những con số không được lưu ghi chú, nên Cù Tân Cương đương nhiên xem như đây là cuộc gọi bàn bạc công việc của Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông cũng không né tránh, cô nhấc máy, Cù Tân Cương chớp mắt, hóa ra là Minh Tinh.
Phó Bá Đông nhấn loa ngoài, lại đặt điện thoại lên bàn: “Mẹ, Cương Cương cũng ở đây.”
Minh Tinh không có vẻ ngạc nhiên, dịu dàng nói: “Cảm ơn Cương Cương, dì vốn dĩ muốn đến Liên Thành đón sinh nhật này cùng Tiểu Lương, nhưng trong tay còn có một số việc chưa làm xong, có mặt con, dì cũng yên tâm rồi.”
Cù Tân Cương nhanh chóng liếc nhìn Phó Bá Đông, không biết phải đáp lại như thế nào.
Phó Bá Đông cười nhẹ: “Em ấy đang ăn bánh.”
"Đã đặt bánh sao, cũng khá tốt." Minh Tinh nói thêm.
Phó Bá Đông đặt nĩa xuống: "Là bánh Lưu a di làm, mẹ biết đấy, hương vị bên ngoài không hợp với con, nhưng bánh Lưu a di làm rất ngon."
“Đúng vậy.” Giọng Minh Tinh có vẻ mệt mỏi, “Thích liền tốt, trong suốt những ngần đây không có thể cùng con đón sinh nhật, thành thật mà nói… thật đáng tiếc.”
Phó Bá Đông hiếm khi tỏ ra trống rỗng.
Trong lòng Cù Tân Cương run lên, “Minh Tinh a di, nghe nói a di sắp đến Liên Thành, thời điểm nào sẽ đến.”
“Chờ đến khi làm xong việc, cuôi tháng này, cuối tháng nhất định sẽ đến."
Cù Tân Cương nói thêm: “Bánh kem Lưu a di làm thật sự rất ngon, đáng tiếc, nếu dì đến sớm hơn, con đã có thể giữ lại cho dì.”
Minh Tinh cười nói: “Lần sau dì đến đó, sẽ nhờ Lưu a di làm cho dì một cái, dì cũng chưa từng nếm qua.”
Lưu a di ở một bên nghe, ôn tồn nói: “Phu nhân, không vấn đề.”
Sau vài câu nói vui, Minh Tinh cúp điện thoại, trước khi cúp máy còn dặn dò họ nghỉ ngơi sớm.
Cù Tân Cương vẫn chưa thể thích ứng với cách làm quen mới với Phó Bá Đông, khi Phó Bá Đông lên lầu, cô ấy đã vô thức đi theo sau cô ấy.
Trên cầu thang, Phó Bá Đông đột nhiên quay đầu lại nói: "Làm sao lại đi theo tôi?"
Cù Tân Cương sắc mặt có chút nóng lên, "Chị đêm nay... Tôi..."
“Hợp đồng đã không còn nữa.” Phó Bá Đông bình tĩnh nói.
Cù Tân Cương dựa vào lan can, hơi ngẩng đầu nhìn người đứng phía trên, trong cuộc gọi vừa rồi, cô cảm thấy Phó Bá Đông có chút cô đơn, giống như cần một người bên cạnh.
Khuôn mặt Phó Bá Đông có trang điểm một chút, nhất là sau khi ăn bánh ngọt, son môi có chút loang, nhưng trông vẫn đẹp, kém sắc nét hơn một chút, có vẻ thực sự khác so với trước đây.
Cù Tân Cương nhìn Phó Bá Đông, cảm thấy tim mình đập có chút nhanh.
"Cho dù không có hợp đồng, em vẫn muốn giúp tôi sao?" Phó Bá Đông thản nhiên hỏi.
Cù Tân Cương gật đầu không chút do dự.
Ở tầng dưới, Lưu a di đang dọn bàn ăn, đĩa sứ cùng dao nĩa xếp chồng lên nhau phát ra tiếng lạch cạch.
"Vậy em đi theo tôi." Phó Bá Đông nói.
Cù Tân Cương đi theo phía sau, dừng lại trước cửa phòng Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông mở cửa, nhưng dừng lại ở cửa, cô không có ý định mời cô ấy vào, thậm chí còn không bật đèn.
Chỉ có một chiếc đèn chùm nhỏ mờ ảo được bật trong hành lang, ngay cả những cái bóng cũng dường như mờ ảo.
Phó Bá Đông vén lại mái tóc xoăn buông xõa trước ngực, hạ giọng hỏi: “Vậy tôi ôm em một cái có được không?”
Cù Tân Cương nhất thời không có phản ứng, sau đó có chút nghi hoặc gật đầu: "Được."
Phó Bá Đông đang đứng trước cửa giơ tay lên nhẹ nhàng quàng qua vai cô.
Thực sự chỉ là một cái ôm.
Cằm của Cù Tân Cương chạm vào vai Phó Bá Đông, mái tóc xõa trước mặt bị ấn xuống, bàn tay ôm sau lưng cô hơi siết chặt.
Cô ấy dường như được đối xử rất tốt, giống như những sợi bông bây bồng bềnh, bỗng chốc hạ cánh đúng vạch đích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]