Phó Văn Khải đến vào buổi trưa, đã chuẩn bị không muốn cho người khác ăn trưa.
TV đang bật, âm thanh có hơi lớn, nhưng Phó Bá Đông không để ý đến tiếng ồn, cô chống khuỷu tay lên tay vịn của ghế sofa, chống cằm lơ đãng nhìn.
Ai có thể biết được, chiếc TV này vốn là do Cù Tân Cương tạo ra để che lấp đi sự ngại ngùng của mình.
Phó Văn Khải đến rất đột ngột, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Phó Bá Đông cầm chiếc điện thoại di động trên bàn lên, bấm thao tác phần mềm, đến chào hỏi cũng không chào, cứ như vậy mở cửa ra.
Cửa mở thời điểm, nó chỉ hé ra một khe hở, phải có người ở bên ngoài đẩy vào.
Khi nghe thấy tiếng cửa mở, Cù Tân Cương hơi trượt xuống một chút, để lưng ghế sofa cao có thể che chắn cho bản thân.
Sau đó Phó Bá Đông đứng dậy, khoanh tay, thản nhiên đi về phía cửa.
Trong bếp, Lưu a di chậm rãi bưng từng món đồ ăn nhẹ lên bàn, tất cả đều còn ấm.
Vì vậy khi mở cửa, Phó Văn Khải một bóng người đều không thấy, ông ấy ngập ngừng đẩy cửa, chỉ có một chiếc thùng cao bằng nửa người được chào đón ông, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Phó Bá Đông đi tới cửa vào, xuyên qua hộp đựng tượng ngọc bích nói: “Tam thúc.”
Tiếng gọi Tam thúc này nghe có vẻ rất giả dối, vô cùng lạnh lùng.
Phó Văn Khải từ cửa bước vào, phía sau còn có những vệ sĩ mang theo nhiều hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-ngoc-nghech/3736734/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.