Mỗi ngày thực tập tại bệnh viện trôi qua rất nhanh. Gần chập tối, vào lúcChúc Tịnh sắp rời khỏi bệnh viện, bỗng có một cậu bé từ hành lang chạyvề phía cô.
Cô biết cậu bé này, đây cũng là một trong số những bệnh nhân cô đang chăm sóc. Cậu nhóc mấy hôm trước vừa mổxong, sau khi nghỉ ngơi một thời gian là có thể khỏe mạnh ra viện.
“Chị ơi!” Cậu bé thở hồng hộc chạy tới trước mặt cô, đỏ mặt tặng hoa cho cô: “Đây là hoa người khác tặng cho em, nhưng em muốn tặng chị, vì nó rấtđẹp”.
“Cảm ơn em.” Cô ngồi xuống, đón lấy bó hoa, xoa đầu cậu nhóc, cười nhẹ nhàng.
Cậu bé hiếm khi thấy cô cười gần như lắp bắp một lúc mới nói thành câu: “…Chị ơi, nghe nói ngày kia là chị không tới bệnh viện nữa, em sợ em không kịp chúc mừng Giáng sinh chị, em có thể nói trước không ạ?”.
“Được chứ.”
“Chị, chúc chị Giáng sinh vui vẻ.”
“Chị cũng chúc em Giáng sinh vui vẻ.”
Cậu bé chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên dè dặt kéokéo vạt áo cô: “Chị ơi, em có thể ôm chị một cái không?”.
Cô quả thực không nhịn được cười với cậu nhóc trưởng thành quá sớm này, không do dự quá nhiều, cô mỉm cười gật đầu.
Cậu bé thấy cô đồng ý thì sướng rơn, giang tay muốn nhào vào lòng cô, bỗng có một cánh tay xách cổ áo cậu bé lên.
Cả Chúc Tịnh và cậu bé đều ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay đó.
“Cậu nhóc!” Mạnh Phương Ngôn không biết xuất hiện ở đây từ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-tu-bong-toi/125384/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.