Sáng sớm ngày lễ Giáng sinh, Chúc Tịnh dậy sớm hơn một chút.
Ra khỏi phòng ngủ, cô mới phát hiện có người còn dậy sớm hơn mình. MạnhPhương Ngôn đang đứng trong bếp nấu cháo, mùi cháo thơm phức đã bay khắp nhà.
“Chào buổi sáng.” Nghe thấy tiếng bước chân cô, anh quay đầu lại, cười với cô.
Cô sững người, nhìn anh không chớp mắt.
Ánh nắng lúc bình minh rải đều xuống gương mặt anh. Dưới những sợi tóc đennhánh, anh cười tít mắt lại, bờ môi mỏng rướn lên một cung độ vừa đẹp,từng ngón tay gầy nhẹ nhàng khuấy cháo, chiếc sơ mi trắng bọc bên ngoàimột vóc dáng vạm vỡ đầy sức mạnh.
Anh vẫn là anh.
Nhưng tâm tình của cô nhìn thấy anh dường như đã lặng lẽ thay đổi từ lúc nào.
Rất nhiều năm sau, nhớ lại giây phút này, cô vẫn nhớ như in nhịp tim bỗngnhiên đập dồn dập đến nỗi có thể nghe thấy rõ của mình.
Đó là âm điệu xuyên qua cả sợi dây sinh mệnh của cuộc đời cô.
Thấy cô đứng sững, bất động như một pho tượng. Mạnh Phương Ngôn không nhịnđược, phì cười, tắt bếp ga đi rồi múc một bát cháo, bước ra khỏi bếp.
Đưa tay vuốt má cô, anh nói: “Mặc dù anh rất thích ánh mắt em nhìn anh, nhưng em phải đi đánh rồi còn ra ăn cháo”.
“Hoặc là em muốn ăn anh luôn? Anh không ngại đâu.” Anh hạ thấp chất giọng gợi cảm của mình.
Cô hoàn hồn trở lại, gò má chợt ửng hồng rồi lập tức lạnh mặt hất tay anh ra, rảo bước vào trong phòng tắm.
Mạnh Phương Ngôn đứng đằng sau yên lặng nhìn theo bóng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-tu-bong-toi/125385/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.