Cầu sông Hàn lộng gió, bầu trời xanh như ngọc, những gợn mây trăng gối lên nhau lặng lẽ trôi. Một tia nắng chiếu xuống, chạm vào bàn tay đang đưa ra đón nắng của cô gái nhỏ.Phía đằng xa thấp thoáng những tòa nhà cao tầng bị mây vờn qua như làn khói trắng.
Đường Anh hít thở thật sâu, đi dạo một mình vào sáng sớm thật tuyệt, cô thoải mái tự do ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, vừa đi vừa ngân nga theo giai điệu của bài hát mới ra của Đổng Trinh.
Đường Anh cúi xuống buộc lại giây giày, vừa ngẩng lên, trước mặt đã xuất hiện một bà lão khiến cô bất giác giật mình. Bà lão gầy gò nhỏ bé nhưng chiếc bóng in trên mặt đất lại rất lớn, tựa hồ che cả bầu trời trước mắt cô.
Bà lão mặc một bộ đồ khá cũ, thoáng nhìn như đồ cổ trang, tay trái cầm chiếc gậy dài, dáng người khom lại, khuôn mặt nhăn nheo, mái tóc đã bạc trắng một nửa, đặc biệt cô thấy đôi mắt bà có màu trắng rất đáng sợ, quan sát thêm mới biết bà bị mù.
Đường Anh nghĩ mình cản đường bà đi, liền nhanh chóng xin lỗi rồi né sang bên cạnh, nhưng, bàn tay nhăn nheo toàn xương bỗng đã kéo tay cô lại, khiến cô giật thót tim.
"Cô bé..."
"Dạ. Con có thể giúp gì cho bà ạ?"
Bà lão lắc đầu, đôi mắt mù nhìn trực diện Đường Anh khiến cô cảm thấy hết sức kì lạ. Có thể do bà bị mù, nên các giác quan khác càng thêm phần nhạy bén, bà có thể biết Đường Anh đứng ở hướng nào, đang có suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-cung-con-mua/20506/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.