Trong căn phòng tĩnh mịch, một tiếng tích tắc của kim đồng hồ
thật nhẹ cũng có thể nghe rõ mồn một, bỗng có tiếng cười vui vẻ lọt vào tai, lại
thêm tiếng nói vang lên:
“Hôm nay mọi thứ quá hoàn hảo, thích nhất là Mộc Nhi được chị
Sharmaine khen đàn hay nhé.”, MinAh vỗ vai Mộc Nhi khen ngợi, ánh mắt Mộc Nhi lộ
rõ vẻ thích thú, trong lòng không khỏi cười đắc ý, chỉ tiếc rằng không thể khoe
với cả thiên hạ biết.
“Tớ mà lại, thật tiếc không mời được chị ấy đi ăn một bữa
cơm.”, Mộc Nhi chẹp miệng, lúc ra về cô có ngỏ ý mời Sharmaine dùng bữa, nhưng
chị ấy đã từ chối, nói rằng rất bận, và rời đi trước sự ngưỡng mộ của hàng trăm
con mắt dõi theo.
“Một phần cũng nhờ bài nhạc của Đường Anh nữa…” MinAh chưa dứt
câu, sắc mặt Mộc Nhi đã thay đổi, cảm giác như ánh mặt trời đã bừng sáng bỗng bị
mây đen che phủ, có chút không hài lòng nhưng cũng không thể phủ nhận, Mộc Nhi
bật cười thành tiếng, nói: “Đúng rồi, mà cũng thật tiếc cho Đường Anh hôm nay
không được tham gia, chẳng biết bao giờ mới có cơ hội nữa”
Bấy giờ MinAh mới để ý, đèn phòng bếp vẫn bật sáng trưng, trên bàn đầy ắp thức ăn, bỗng ngước nhìn lên trên, có lẽ Đường Anh đã ngủ rồi.
MinAh bỗng thở dài, hôm nay cô không thấy Đường Anh đến xem biểu diễn, cũng chẳng thấy Đường Anh nhắn gửi một lời, chắc cô bạn đang rất buồn.
Ánh trăng ngoài cửa sổ len lỏi vào góc phòng, Đường Anh cuộn mình trong chăn, vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-cung-con-mua/20505/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.