Làn khói mờ ảo từ ly cafe bay lên, có chút đắng lan tỏa khắp căn phòng, Du Huy khoanh tay nhìn người đối diện đang nói những điều hết sức nhảm nhí qua điện thoại. Nét mặt thoáng chút không vui.
Bên ngoài, trời hửng nắng nhẹ, một con mèo trắng nhảy vọt qua tường, ánh mắt xanh tím nhìn thẳng vào khung cửa sổ, một lúc sau mới rời đi.
Giọng nói của người đối diện liên tục truyền đến tai Du Huy, khiến anh vô cùng khó chịu, anh đứng dậy, giật lấy điện thoại, ấn nút đỏ kết thúc, khóe miệng cong lên: "Thôi ngay đi."
Đầu giây bên kia bị hẫng một nhịp, Đường Anh cất điện thoại vào trong túi, tiếp tục xới đất. Số điện thoại này đã lâu cô không gọi làm phiền, nay lại gọi đến khiến cô rất vui mừng, ai ngờ lại là người khác.
Du Huy gõ mạnh vào đầu Ahn Hee, ánh mắt có phần đe dọa. Ahn Hee xoa đầu cười rạng rỡ, nhìn vẻ mặt như bị bắt quả tang của Du Huy khiến anh muốn phá lên cười. Ai ngờ bị anh họ yêu quý của mình đá thẳng vào chân một cái đau như cắt.
"Rõ ràng anh nhớ Đường Anh. Mà đã hơn một tuần rồi, Đường Anh không liên lạc với anh sao? Anh không biết gọi điện hỏi han à?"
"Đừng nói linh tinh."
Du Huy rời đi, trong lòng gợn chút cảm xúc khó diễn tả bằng lời. Lúc nào Ahn Hee cũng gán ghép anh với cô gái ấy, đôi lúc có cảm giác lạ, còn lại anh cảm thấy rất phiền phức.
Con đường dài hun hút, mùa đông Hàn Quốc lạnh hơn rất nhiều so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-cung-con-mua/20507/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.