Chương trước
Chương sau
Kiều Bất Dịch nhận lấy chiếc điện thoại, xem ảnh trên đó rồi gật đầu liên tục.

"Tốt lắm! Thu đại nhân làm rất tốt. Hiện tại chúng ta đã có chứng cứ xác thực, giờ tìm thêm một người bất kỳ làm nhân chứng thì Lâm thần y sẽ không thể chối cãi được!"

"Kiều đại nhân, khi nào chúng ta hành động?"

Thu Tẩm Nhiễm khàn giọng hỏi.

"Không vội".

Kiều Bất Dịch nhỏ giọng nói: "Cô đã đưa quặng Tử Thiên Long cho hắn, chỉ cần hắn thử sử dụng thì khối quặng đó sẽ hút lấy sức mạnh của hắn. Đợi đến lúc hắn bị khối quặng làm cho yếu đi thì chúng ta có thể bắt được hắn dễ như trở bàn tay!"

“Vậy chúng ta đợi thêm một lát nhé?”

“Chiến công lớn thế này thì phải kiên nhẫn một chút là đương nhiên, đợi thêm đi”.

"Được!" Thu Tẩm Nhiễm gật đầu, trong lòng vô cùng hoan hỉ. Nhưng vào lúc này.

Bùm! 

Một vụ nổ dữ dội bất ngờ phát ra từ phía xa.

Ngay sau đó, toàn bộ mỏ Tử Thiên rung chuyển.

Tất cả những người trong Đại hội đều dừng việc đang làm và vội vàng tập trung lại một chỗ, lo lắng nhìn xung quanh.

"Tiếng nổ ở đâu vọng tới vậy?"

Thu Tẩm Nhiễm bước nhanh tới và hét lớn.

“Thưa đại nhân, hình như là đến từ bên kia".

Một người chỉ tay về phía xa rồi hô lên.

Thu Tẩm Nhiễm sửng sốt nhìn về hướng đó.

"Hướng đó... chính là hướng mà ban nãy tôi đi qua. Chẳng lẽ vụ nổ là do Lâm thần y gây ra?"

Thu Tẩm Nhiễm bàng hoàng nói. "Đưa người qua đó xem".

Kiều Bất Dịch cảm thấy có gì đó không đúng, trầm giọng nói.

"Mọi người đi theo tôi!"

Thu Tẩm Nhiễm ngay lập tức dẫn một nhóm người của Đại hội chạy về phía đó. 

Nhưng khi tiếp cận ngưồn phát nổ, họ không khỏi sững người.

Họ thấy khu vực mỏ Tử Thiên này lỗ chỗ đầy hố, mặt đất trồi sụt bất thường, khắp nơi đều có dấu vết bị bắn phá.

Sau đó họ ngước mắt nhìn lên.

Họ nhìn thấy Lâm Chính đang cầm cuốc điên cuồng cuốc vào các mạch khoáng Tử Thiên xung quanh.

Như thể anh đang phát điên vậy.

Lực của anh rất mạnh, mỗi lần cuốc xuống sẽ khiến quặng xung quanh nứt ra, giống như một vụ nổ làm phát ra những tiếng nổ lớn.

"Dừng lại!"

Thu Tẩm Nhiễm vội hét lên và bước tới ngăn cản Lâm Chính.

Lâm Chính nghe vậy mới dừng tay lại.

"Lâm thần y, anh đang làm gì vậy?"

Thu Tẩm Nhiễm tức giận hỏi.

"Tại sao những mảnh quặng này khó đào như vậy?

Tôi cố gắng đào mấy mảnh, nhưng lại không thể đào. được!" Lâm Chính vẻ mặt khó chịu nói. 

“Vậy là anh cứ ở đây đào bới loạn lên rồi trút giận lên mỏ Tử Thiên này à?”

Thu Tẩm Nhiễm tức giận hỏi.

"Sao vậy? Không được à?”

Lâm Chính liếc nhìn cô ta.

"Tất nhiên là không! Khu mỏ Tử Thiên này là tài sản của Đại hội chúng tôi. Làm như vậy có nghĩa là anh đang phá hoại tài sản của Đại hội".

"Cô... Hừ, xúi quẩy!"

Lâm Chính ném cuốc sang một bên, xoay người rời đi.

Thu Tẩm Nhiễm hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Chính, không nói gì nữa mà quay lại ra lệnh cho người phía sau: "Mọi người bắt đầu khai thác ở đây, trước tiên hãy thu thập những khối quặng bị phá hủy!"

"Vâng thưa đại nhân!"

Thu Tẩm Nhiễm nói rồi nhanh chóng bước tới chỗ Kiều Bất Dịch.

"Chuyện gì vậy?" Kiều Bất Dịch liếc nhìn Lâm Chính đang ngồi bần

thần trên một tảng đá phía xa, sau đó hạ giọng hỏi nhỏ. Thu Tẩm Nhiễm. 

 "Hắn ta là một kẻ điên, có lẽ đầu óc hắn có vấn đề!"

Thu Tẩm Nhiễm bực bội kể lại chuyện vừa xảy ra.


Kiều Bất Dịch khàn giọng nói.

"Bất thường? Có gì bất thường?"

"Làm sao một người như Lâm thần y lại có thể phá hủy và đập phá mọi thứ một cách bừa bãi chỉ vì không khai thác được quặng Tử Thiên chứ? Nếu hắn ta là người không kiềm chế được cảm xúc của mình thì làm sao có thể đạt được mọi thứ như ngày hôm nay?"

Kiều Bất Dịch trầm ngâm đáp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.