Chương trước
Chương sau
Lâm Chính vẻ mặt khó tin nhìn khối quặng Tử Thiên Long, đôi mắt anh mở to.

Thu Tẩm Nhiễm cười giễu cợt, hỏi: "Sao vậy? Lâm thần y, lần này anh biết quặng Tử Thiên Long này lợi hại thế nào rồi chứ?"

"Nó thực sự phi thường!"

Lâm Chính gật đầu, kinh ngạc nói: "Không ngờ khối quặng này lại ẩn chứa năng lượng kinh người như vậy, thật sự là không thể tin được”.

"Năng lượng của Long khoáng không thể so sánh với năng lượng của quặng Tử Thiên thông thường”.

"Thật sao? Vậy thì tại sao Thu đại nhân lại phải rỏ máu vào quặng Tử Thiên Long này?”

Lâm Chính tò mò hỏi.

"Đây không phải là do tôi muốn để anh cảm nhận được năng lượng của quặng Tử Thiên Long sao? Người †a nói tinh huyết của con người có thể kích thích năng lượng của nó, cho nên tôi mới làm như vậy”.

“Tôi hiểu rồi, nhưng...nguyên lý của nó là gì?”

"Cái này... tôi cũng không biết”.

Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười, sau đó thấp giọng hỏi: "Thế nào? Lâm thần y, thứ này tốt phải không?" 

"Nó thực sự là một món bảo vật quý giá”. Lâm Chính gật đầu. “Vậy anh không hề động lòng sao?”

"Làm sao có thể? Bảo bối như vậy thì ai cũng phải động lòng thôi”.

“Vậy thì anh cứ nhận lấy nó đi”.

Nói rồi Thu Tẩm Nhiễm dúi khối quặng vào tay Lâm Chính.

Lâm Chính cau mày: "Thu đại nhân, thứ này quá quý giá. Chưa kể, điều này chắc chắn trái với quy định của Đại

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, anh không cần lo lắng”.

"Cái này... vẫn không ổn. Loại bảo vật này vẫn nên giao cho Đại hội”.

"Lâm thần y, xem ra anh vẫn không chịu tha thứ cho tôi?"

"Sao có thể nói như vậy? Trước kia không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đã tha thứ cho cô rồi”.

"Nếu anh đã tha thứ cho tôi thì tại sao lại không nhận khối quặng Tử Thiên Long này? Đây chính là điều tôi mong muốn”.  

Vẻ mặt Thu Tẩm Nhiễm đầy cầu khẩn.

Lâm Chính im lặng, một lúc sau đột nhiên nói: "Thu đại nhân, hay là thế này đi, thứ này tôi sẽ tạm thời nhận lấy. Nhưng tôi vẫn cảm thấy thứ này rất quan trọng với Đại hội. Đại hội là tổ chức giúp duy trì trật tự thế giới, tôi đương nhiên muốn ủng hộ họ. Thứ này cứ để tôi thay đại nhân giao nộp cho Đại hội, như vậy có được không?"

"Không sao đâu, chỉ cần anh chịu nhận lấy là được rồi!"

Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười đầy sung sướng. Lâm Chính thấy vậy liền bỏ khối quặng vào túi.

Thu Tẩm Nhiễm thấy cảnh này thì trong lòng vui sướng hân hoan không lời nào tả xiết.

"Được rồi, chúng ta quay lại thôi”. Thu Tẩm Nhiễm cười nói.

"Không vội, Thu đại nhân, tôi ở lại đây xem một chút. Cô trở về trước đi”.

Lâm Chính đáp.

"Ồ, Vậy cũng được, vậy anh tự đi nhé. Có điều tuyệt đối đừng chạy lung tung!"

Thu Tẩm Nhiễm khế mỉm cười, sau đó xoay người rời đi một mình. 

Tuy nhiên, ngay khi Thu Tẩm Nhiễm quay lưng rời đi, Lâm Chính đã nhanh chóng bước về phía khối quặng tỏa ra dao động năng lượng đặc biệt, lập tức bắt tay khai thác nó.

Ở đầu bên kia, Thu Tẩm Nhiễm tâm trạng rất tốt, nhanh chóng trở về chỗ Kiều Bất Dịch.

"Thu đại nhân, xong việc rồi sao?”

Kiều Bất Dịch nhìn thấy nụ cười nhạt trên mặt Thu 'Tẩm Nhiễm liền vội vã hỏi.

"Hắn ta ban đầu một mực từ chối, nhưng cuối cùng cũng đã nhận lấy rồi. Ha, mặc dù hắn vờ như muốn từ chối nhưng tôi có thể nhận ra hắn hứng thú với Long khoáng thế nào. Đúng là đạo đức giả!"

“Cô có chụp ảnh lại không?”

Kiều Bất Dịch lại cười hỏi. 

"Bằng chứng quan trọng như vậy làm sao tôi có thể không lưu lại cơ chứ?"

Thu Tẩm Nhiễm nheo mắt, lấy điện thoại di động trong túi ra, lắc lắc rồi mỉm cười. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.