Chương trước
Chương sau
Thu Tẩm Nhiễm sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên bừng tỉnh: "Kiều phó tướng, ý của ông là... Lâm thần y cố ý giả điên trước mặt tôi?"

"Có lẽ là như vậy”.

Kiều Bất Dịch gật đầu.

"Nhưng... tại sao hắn lại làm như vậy?"

"Theo tôi thấy, sợ rằng... Lâm thần y đang cố tình che giấu thứ gì đó”.

Kiều Bất Dịch khàn khàn giọng nói: "Phái người đi kiểm tra khu vực Lâm thần y vừa làm loạn xem có gì kỳ lạ không!"

“Nhưng bây giờ hắn vẫn đang ở đới”.

"Vậy lát nữa phái người qua điều tra cũng được”.

"Kiều đại nhân, ông suy nghĩ quá nhiều rồi. Dù tôi có chỉ cho hắn một chút kiến thức nhưng hắn vẫn chỉ là gà mờ trong lĩnh vực khai thác mỏ Tử Thiên. Lẽ nào hắn lại tự mình khai thác được quặng Tử Thiên cực phẩm hay Sao? "

Thu Tẩm Nhiễm khẽ cười đáp.

"Tư chất của hắn vượt xa người thường. Cô tuyệt đối không được coi hắn như một người bình thường”. 

"Nhưng trước Đại hội của chúng ta, hẳn vẫn chỉ là người trần mắt thịt mà thôi”.

Thu Tẩm Nhiễm lắc đầu.

Kiều Bất Dịch nghe vậy cũng không buồn nói thêm gì nữa.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Lúc này Lâm Chính đi tới.

"Không có gì, Lâm thần y, cậu thấy thế nào? Có thể cảm nhận được sự kỳ diệu của mỏ Tử Thiên này không?"

Kiều Bất Dịch mỉm cười. "Chỉ là vài tảng đá nát thôi, có gì to tát đâu?” Lâm Chính tựa hồ không quan tâm.

"Xem ra Lâm thần y vẫn chưa nhận ra được bản chất phi phàm của mỏ Tử Thiên này”.

"Được rồi, Kiều đại nhân, không nói chuyện này nữa. 'Tôi muốn hỏi xem các ông sẽ khai thác trong bao lâu. Với tiến độ này, tôi thấy đến nửa tháng trời có khi còn chưa khai thác xong. Tôi có nhất thiết phải ở đây từng đó thời gian không? Tôi rất bận”.

"Cái này thì không cần. Thực ra bây giờ Lâm thần y có thể rời đi. Khó khăn chính là chướng khí khi nãy chúng ta đi qua. Tuy nhiên, chướng khí ở đây cũng không mạnh như chúng ta tưởng tượng. Có vẻ như ngoài loại chướng khí đậm đặc làm tôi bị thương lần trước là có chút nguy hiểm ra thì còn lại cũng không vấn đề gì”.

Kiều Bất Dịch mỉm cười.

"Vậy à? Vậy thì được, tôi đi trước, mọi người ở lại khai thác từ từ”.

Nói xong, Lâm Chính xoay người rời đi. "Đợi đã".

Lúc này Kiều Bất Dịch đột nhiên gọi Lâm Chính dừng lại.

"Còn gì nữa không?” Lâm Chính cau mày hỏi.

Kiều Bất Dịch quan sát Lâm Chính một lượt, rồi đột nhiên trầm giọng nói: "Lâm thần y, khu khai thác mỏ này là khu vực khai thác của Đại hội chúng tôi. Nếu cậu muốn một vài khối quặng Tử Thiên, tôi có thể cho cậu. Nhưng những khối quặng Tử Thiên đặc biệt thì cậu không được phép mang đi. Nếu không, Đại hội sẽ truy cứu”.

Lâm Chính nghe vậy thì trên mặt ra vẻ hoảng loạn, sau đó cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: "Kiều đại nhân đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu biết nhiều về mỏ Tử Thiên này, làm sao tôi biết được khối quặng nào đặc biệt hay không?” 

"Vậy cậu không lấy sao?"

“Tôi chỉ lấy hai khối quặng Tử Thiên thông thường thôi”.

"Có thể lấy những khối quặng bình thường, nhưng không thể lấy những khối đặc biệt. Nếu không... hình phạt của Đại hội sẽ rất nghiêm khắc”.

"Kiều đại nhân, ông đang đe dọa tôi phải không?”

Lâm Chính lập tức trầm giọng hỏi.

"Sao có thể như vậy được? Tôi không dám”.


Thu Tẩm Nhiễm cười khinh thường.

"Có thể liên lạc với Đại hội, báo cho họ đi bắt Lâm thần y, tiêu diệt Liên minh Thanh Huyền rồi!" 

Kiều Bất Dịch lạnh lùng nói, trong mắt ánh lên sát ý.

"Được!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.