Chương trước
Chương sau
Cảm nhận được hai luồng sức mạnh kỳ lạ này đột nhiên dâng trào trong cơ thể Lâm Chính, sắc mặt Hỏa Tôn càng lúc càng khó coi, thân thể cường tráng không khỏi run rẩy.

Hắn có thể cảm nhận rõ sự đe dọa từ Lâm Chính.

Không thể như vậy được!

Sức mạnh này hắn chưa từng được thấy!

Nó không chỉ xa lạ mà còn khiến hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Đây chính là sự kinh hoàng mà sức mạnh băng diệm đem tới cho hắn.

"Cút ra"

Hỏa Tôn gầm lên, đẩy Lâm Chính ra, cố gắng thoát khỏi mối đe dọa này.

Tuy nhiên, mặc cho hắn dùng sức thế nào, Lâm Chính không hề bị đẩy ra mà trái lại vẫn sừng sững bất động như núi Thái Sơn.

"Cút ra! Cút ra! Cút ra cho tao!”

Hỏa Tôn gầm lên thảm thiết và không ngừng la hét.

Nhưng dù hắn có cố gắng đến đâu, một cánh tay của Lâm Chính dường như vẫn dính chặt vào vai hắn.

“Không phải anh thích ép đối phương vào lồng ngực mình rồi làm họ tan chảy sao?”

Lâm Chính ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hỏa Tôn.

Hỏa Tôn nghe xong thì vô cùng sợ hãi: "Mày... mày muốn làm gì?"

"Tôi sẽ cho anh nếm thử cảm giác bị kẻ khác nung chảy là như thế nào!"

Lâm Chính khàn giọng nói.

Đồng tử của Hỏa Tôn giãn ra, hắn hét lên như phát điên: "Không! Đừng... đừng!"

Thân thể hẳn bốc cháy, toàn thân giống như một đống củi bén lửa rồi cháy ngùn ngụt lên tận trời xanh.

Nhưng... Lâm Chính vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cho dù ngọn lửa do Hỏa Tôn phóng ra có kinh khủng đến mức nào cũng chẳng thể làm gì được anh.

Hoả Tôn thất kinh nhìn Lâm Chính, gần như không thể tin vào mắt mình.

"Chút nhiệt lượng này của anh làm sao có thể khiến tôi tan chảy?" 

"Bây giờ, hãy để tôi cho anh thấy nhiệt độ cực đại là như thế nào nhét"

Lâm Chính ngày càng tiến lại gần Hoả Tôn và nói bằng giọng khàn khàn.

Hỏa Tôn toàn thân run rẩy. Giây tiếp theo. Vụt!

Một vệt lửa trắng như tuyết lập tức bùng lên từ cơ thể Lâm Chính, bao trùm lên Lâm Chính và Hoả Tôn.



Những tiếng thét chói tai vang vọng khắp không gian.

Cùng lúc đó. Ở tầng một của Long Cung. A Mậu đã trốn thoát thành công xuống tầng một.

Mắt hắn dán chặt vào lối ra tâng một và chạy về phía trước như điên.

Lúc này, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, trông vô cùng nhếch nhác.

Nhưng hắn không dám dừng lại. 

Hắn biết những người ở tầng sáu chắc chắn đang gặp rắc rối.

Điều hắn có thể làm bây giờ là nhanh chóng quay lại Đại hội và thông báo cho họ rằng Lâm thần y chính là kẻ phản bội.

Hiện giờ A Mậu cảm thấy vô cùng đau đớn và hối hận.

Danh tiếng của Lâm thần y lan rộng khắp bốn phương tám hướng, không ai không nể phục.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng vị Lâm thần y đi khắp nơi cứu nhân độ thế này lại là kẻ âm thầm ra tay bức hại Đại hội!

Điều này khiến A Mậu không khỏi nghi ngờ bản thân, thậm chí không biết những việc mình đang làm việc nào. là đúng, việc nào là sail

"Mặc kệ đi!"

A Mậu lắc mạnh đầu, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại.

"Lâm thần y là kẻ phản bội thì đã sao! Khi mình truyền tin này cho Đại hội thì hắn cũng sẽ trở thành một bộ xương khô mà thôi!"

A Mậu lẩm bẩm một mình rồi lập tức lao ra khỏi cổng, rời khỏi Long Cung.

Nhưng khoảnh khắc hắn vừa ra khỏi Long Cung. 


Nhất thời, những đợt tấn công đột nhiên dừng lại.

"Lũ khốn kiếp, các người biết tôi là ai không? Sao. dám tấn công tôi? Tôi sẽ tiêu diệt các người!"

A Mậu đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng... 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.