Chương trước
Chương sau
Những điều mà Độc Cô Vấn nói đều hi vọng Lâm Chính sẽ không đi hi sinh một cách vô ích. Hắn thấy Lâm Chính không thể có hi vọng chiến thắng khi đối đầu với lão tổ nhà họ Mãn.

Lâm Chính đương nhiên cũng biết điều đó. Thực ra ở thời điểm trước mắt anh cũng không vội báo thù. Bởi vì quan trọng hơn việc báo thù là việc cứu người.

Sau khi Độc Cô Vấn đi khỏi, Lâm Chính lập tức tới Phong Hải Các tìm cách điều trị cho Ái Nhiễm. Vu Hồng, thành chủ Nam Ly Thành đều vội vàng có mặt.

“Minh chủ, cô Ái Nhiễm đã chết rồi. Mọi cách giờ đều vô ích thôi...”

Thành chủ thấy Lâm CHÍnh không ngừng châm kim cho Ái Nhiễm nhưng tất cả đều bay bật ra. Dù Lâm Chính có cố gắng thế nào cũng vô ích.

“Minh chủ..., Vu Hồng lên tiếng.

Nhìn Lâm Chính như kẻ điên, cô ta cũng đau lòng. 'Thế nhưng sau khi làm vậy liên tiếp một tiếng đồng hồ thì Lâm Chính dừng lại.

“Thuốc, mau lấy thuốc”, anh gào lên. Hai người giật mình.

“Minh chủ, lấy thuốc gì?”

“Huyết Chi, Linh Căn, Thiên Vũ Thảo...nhanh lên, mau mang những thứ đó tới đây đồng thời cần bồn tắm, đun  thuốc, nhanh.

Hai người vội vàng làm theo. Một lúc sau một cái bồn tắm bằng gỗ được đưa tới. Vu Hồng đốt lửa, đổ đây nước vào bồn, bỏ thuốc vào và bắt đầu đun lên.

Thành chủ hoang mang. Lâm Chính ôm lấy cơ thể của Ái Nhiễm đặt vào trong bồn.

“Minh chủ làm gì vậy?”, Vu Hồng hỏi

“Khí tức kia sẽ không ở trong cơ thể của cô ấy lâu Có khả năng tối nay sẽ nổ, một khi nổ thì cơ thể cô không thể chịu đựng được. Tôi đành phải dựa vào dược liệu để khống chế luồng khí tức đó thôi”.

Lâm Chính nói giọng khàn khàn. Hai người nghe thấy vậy thì hiểu ra.

Hóa ra vừa rồi Lâm Chính không ngừng châm cứu cho Ái Nhiễm không phải là đang chữa bệnh cho cô mà là dang tìm hiểu luồng khí tức trong cơ thể cô. Nhìn thấy. Ái Nhiễm chìm trọng nước, Lâm Chính cảm thấy đau đớn vô cùng.

“Vu Hồng, nước thuốc cứ một tiếng đổi một lần, không được dừng lại. Rõ chưa?”

“Vâng minh chủ”. Vụ Hồng chắp tay, sau đó thận trọng hỏi: “Minh chủ những loại thuốc này không phải thuốc thường. Nếu dùng nhiều sợ rằng không đủ”. 

Dù là Huyết Chỉ hay là Linh Căn thì đêu là kỳ hoa dược thảo. Không nói tới giả tiền chỉ riêng trong liên minh thôi cũng không có nhiều.

“Yên tâm đi, cô cứ dùng vì không cần dùng lâu đâu”, Lâm Chính nói.

“Tôi phải quay lại vùng đất cực hàn”.

“Cái gì?”, hai người kia kinh ngạc.

“Minh chủ, anh quay lại đó làm gì?”

“Mọi người đừng hỏi nhiều, tôi sẽ về nhanh thôi Trong lúc tôi rời đi mọi người nhớ ổn định mọi thứ, đừng để ai xảy ra chuyện nữa. Có thể tránh thì tránh”, nói xong anh rời đi. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.