Chương trước
Chương sau
Độc Cô Vấn vừa rời khỏi Liên minh Thanh Huyền xong liền đi tới núi Thiên Thần.

"Cậu chủ Độc Cô? Khách quý, khách quý, ha ha ha!" Một gia đinh của nhà họ Mãn chạy ra đón.

"Lão tổ đang ở trong núi sao? Độc Cô Vấn muốn bái kiến lão tổ, mong lão tổ chiếu cổ”.

Độc Cô Vấn xuống ngựa, chắp tay hỏi.

"Lão tổ đã không quản thế sự từ lâu, hiện tại mọi công việc của núi Thiên Thần đều do ông Bảy gánh vác!", gia đỉnh cười nói: "Cậu chủ Độc Cô, mời đi lối này, ông Bảy đã chuẩn bị trà đợi cậu rồi!"

"Đợi tôi?"

Độc Cô Vấn khẽ cau mày, nhưng mặt không biến sắc.

Chẳng mấy chốc, gia đỉnh đã dẫn Độc Cô Vấn đến một chiếc lều tạm trên sườn núi.

Trong lầu có vài cái ghế và một cái bàn trà, một người đàn ông trung niên với tóc mai hai bên thái dương bạc trắng nhưng tóc trên đỉnh đầu lại đen nhánh đang pha trà.

Có một vài người đàn ông và phụ nữ ngồi bên cạnh ông ta. 

'Thấy Độc Cô Vấn đi vào, Mãn Đế Hứa hồ hởi chào. hỏi: "Độc Cô Vấn? Vừa đúng lúc, mau, mau, mau vào. uống với tôi chén trà!"

"Tham kiến ông Bảy".

Độc Cô Vấn chắp tay đi tới, âm thầm đánh giá những người đàn ông và phụ nữ đang ngồi ở đó.

"Khổng Dương đến từ Hỏa Dương Các, Trường Tín của Cô Ảnh Phong..."

Đây đều là những nhân vật lớn trong truyền thuyết chỉ được nghe danh chứ chưa từng xuất hiện.

Nhưng điều khiến Độc Cô Vấn chú ý hơn là một người phụ nữ tóc bạc ngồi bên cạnh ông Bảy.

Người phụ nữ nhắm mắt ngồi thiền như cách biệt với thế giới. Nhưng khi tách trà thơm ngát được đẩy đến trước mặt, người này chậm rãi mở mắt ra, nhấp một ngụm trà.

"Độc Cô Vấn, cậu vừa từ chỗ liên minh Thanh Huyền đến đây sao?"

Ông Bảy đẩy một tách trà về phía Độc Cô Vấn và cười hỏi.

"Đúng vậy".

Độc Cô Vấn thành thực đáp. 

Ông Bảy đã đợi sẵn ở đây nên không còn nghỉ ngờ gì nữa, ở liên minh Thanh Huyền có tai mắt của nhà họ Mãn.

Chắc hẳn họ đã biết về việc Độc Cô Vấn gia nhập liên minh.

"Người họ Lâm đó tìm cậu để hỏi về tình hình của chúng tôi sao?"

"Không sai, tôi đã nói với anh ấy tất cả những gì tôi biết!"

Độc Cô Vấn không che giấu bất cứ điều gì.

"Ồ? Cậu chủ Độc Cô, cậu định bán đứng nhà họ Mãn sao?"

"Được rồi Khổng Dương, cậu không phải đối thủ của cậu ấy về việc khua môi múa mép đâu”.

Ông Bảy mỉm cười và hỏi Độc Cô Vấn: "Vậy thái độ hiện tại của người họ Lâm này là gì?"

"Tôi đã khuyên anh ấy không nên truy cứu vấn đề này, Lâm Chính là một người rất lý trí. Tôi nghĩ anh ấy sẽ buông bỏ mối hận của mình và không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa".

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.