Chương trước
Chương sau
Trong phòng.

Độc Cô Vấn đang ngồi uống trà. Vẻ ngoài tuấn tú của hắn khiến cho cô gái tiếp khách phải đỏ mặt. Khi Lâm Chính bước vào thì cô gái càng đỏ mặt dữ dội hơn. Luận về vẻ bề ngoài thì Độc Cô Vấn vẫn chưa đánh bại được Lâm Chính.

“Lâm minh chủ”, Độc Cô Vấn đứng dậy.

“Ngồi đi”.

Lâm Chính nhanh chóng bước tới ngồi xuống và trầm giọng: “Các anh có hiểu về nhà họ Mãn không?”

“Từng hợp tác một khoảng thời gian”, Độc Cô Vấn thản nhiên nói.

“Lâm minh chủ, liên quan tới chuyện ở núi Thiên 'Thần, tôi đã nghe nói rồi. Lần này tôi tới đây là vì muốn khuyên Lâm minh chủ”.

“Khuyên cái gì?”, Lâm minh chủ chau mày.

“Việc ở núi Thiên Thần dừng truy cứu nữa, nhẫn nhịn qua sóng gió đi”, Độc Cô Vấn nói.

Dứt lời, một luồng sát khí phóng ra. Độc Cô Vấn tái mặt.

“Nguyên nhân”, Lâm Chính cố gắng nhãn nhịn.

“Nghe nói vị lão tổ đó... đạt tới cảnh giới đó rồi”, Độc. Cô Vấn lên tiếng.

“Lục Địa Thần Tiên à?”

“Đúng vậy. Đây là tin mà thế gia chúng tôi vừa mới nghe ngóng được”

Độc Cô Vấn lên tiếng: “Lâm minh chủ, lúc anh và Diệp Viêm chiến đấu, cuối cùng Diệp Viêm bỏ chạy. Mặc. dù chiến tích của anh huy hoàng nhưng cũng là vì có nhiều yếu tố. Tôi cho rằng, với thực lực trước mắt của anh, muốn đối đầu với một vị Lục Địa Thần Tiên thực sự thì anh chưa chắc có thể đánh bại được. Hơn nữa cuộc. chiến ở núi Thiên Thần lần này, các thế tộc đứng sau nhà họ Mãn rất nhiều. Muốn chiến đấu với họ, anh không hề chiếm lợi thế”.

Độc Cô Vấn nói có lý. Với thực lực của Lâm Chính và liên minh Huyền Thanh, muốn đấu nhau với nhà họ Mã thì căn bản là khó khăn, thậm chí rất có khả năng liên minh Thanh Huyền sẽ bị tiêu diệt.

Dù sao trong cả liên minh cũng chỉ có Lâm Chính có thể đối phó được với Lục Địa Thần Tiên. Những người khác đều chỉ là con sâu cái kiến trước mặt đối phương. mà thôi.

“Lâm minh chủ, tôi biết anh rất tức giận. Lần này anh bị tổn thất quá nhiều, có vẻ như cả cô Ái Nhiễm cũng bị thương nặng. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, có đôi khi nhẫn nhịn không phải là nhục nhã”, Độc Cô Vấn lại nói.

Lâm Chính im lặng một hồi rồi lên tiếng: “Có biết vì sao nhà họ Mãn lại tấn công núi Thiên Thần không?”

“Nghe nói trong núi có khoảng chất thích hợp cho việc tu luyện, cộng thêm với cung điện bên trong núi thông với long mạch vì vậy nhà họ Mãn với sự chống lưng của lão tổ đương nhiên chẳng có gì phải sợ liên minh Thanh Huyền của anh”, Độc Cô Vấn điềm đạm nói.

“Hóa ra là vậy”

Lâm Chính nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: “Cảm ơn anh”.


“Giờ lão tổ nhà họ Mãn đang ở đâu?”

Độc Cô Vấn giật mình, lắc đầu chua chát: “Xem ra những gì tôi vừa nói không lọt vào tai Lâm minh chủ rồi. Thôi vậy...”

Nói xong hắn không trả lời, cứ thế đứng dậy rời đi

. Lâm Chính lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Độc Cô Vấn, đôi mắt ánh lên sát ý...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.