🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một đám người mặc đồ đen, đeo kính râm, xông vào ngôi nhà ở ngoại ô mà chi thứ ba nhà họ Lương đang ở, không phân phải trái trắng đen, cứ thế bắt người đi.

"Các người là ai?".

"Các người làm gì vậy? Mau thả tôi ra!".

"Dừng tay lại! Mau! Mau báo cảnh sát! Báo cảnh sát!".

Người của chi thứ ba nhà họ Lương la hét giãy giụa.

Nhưng bọn họ không chống lại được những người áo đen này, chẳng mấy chốc đã bị chế ngự.

"Lý nào lại vậy? Rốt cuộc là ai phái các người tới? Tôi nhất định phải cho hắn biết tay!".

Lương Vệ Quốc tức điên lên, chòm râu trắng cũng run lên vì giận.

Nhưng ông ta vừa dứt lời, một người áo đen đã giơ luôn tay lên tát cho ông ta một cái.

Thương cho ông lão bị tát cho đầu óc quay cuồng, suýt nữa lăn ra ngất xỉu.

"Lão già khốn kiếp! Ông tưởng chúng tôi do mấy kẻ tép riu phái tới sao? Tôi nói cho ông biết, là ông cụ Thư bảo chúng tôi đến "mời" các ông qua đó! Sao nào? Ông muốn cho ông cụ Thư biết tay hả?", người áo đen kia lạnh lùng hừ một tiếng.



"Ông cụ Thư? Ông cụ Thư nào?".

"Già lẩm cẩm rồi hả? Yên Kinh có mấy ông cụ Thư chứ?".

"Lẽ nào là..."

Khuôn mặt già nua của Lương Vệ Quốc trở nên trắng bệch, dường như ông ta nghĩ tới nhân vật đáng sợ nào đó, lập tức im bặt.

"Ngoan ngoãn cho tôi nhờ! Đưa đi!".

Người áo đen kêu lên, cả đám người nhà họ Lương lần lượt lên xe, bị đưa tới trước linh đường nhà họ Cổ.

Người nhà họ Lương run lẩy bẩy.



Tuy nhiều người không biết nguyên do, nhưng nhìn thấy ông cụ Thư ngồi trên linh đường, thì bọn họ lập tức biết mình không thể phản kháng được.

"Ai là Lương Huyền Mi?".

Ông cụ Thư bình thản lên tiếng.

Lương Huyền Mi được đỡ tới.

Vết thương của cô ta vẫn chưa lành, băng bó khắp nơi, nhìn có vẻ rất đáng thương.

Ông cụ Thư nhíu mày nói: "Cô bị làm sao vậy?".

"Sao ông lại hỏi một câu vô vị như vậy? Tôi bị thế nào, chẳng phải cháu ông biết rất rõ sao?", Lương Huyền Mi bình tĩnh đáp.

Ông cụ Thư nghe thấy thế liền ngoảnh sang nhìn Thư Thái ở bên cạnh.

Thư Thái khẽ biến sắc, thầm kêu không ổn, hắn biết mình không biện hộ được, liền cắn răng quát: "Lương Huyền Mi, cô có ý gì hả? Ý cô là vết thương của cô do tôi gây ra sao? Cô... cô đừng có nói hươu nói vượn!".

Lương Huyền Mi không nói gì.

Nhưng ông cụ Thư không phải là đồ ngốc, nhìn Thư Thái có chút luống cuống tức giận, ông ta cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ bình thản nói: "Cô bé, nghe nói cô có mối quan hệ rất thân thiết với thần y Lâm, có đúng thế không?".

"Nếu ông muốn đối phó với thần y Lâm, thì đừng nhiều lời với tôi. Tôi sẽ không nói với ông nửa chữ về anh ấy", Lương Huyền Mi hừ mũi đáp.

"Hừ, cô bé này thú vị đấy!".

Ông cụ Thư bật cười, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc: "Cô bé, cô cứng miệng cũng vô ích thôi, lần này thần y Lâm làm hơi quá tay rồi! Nếu không vì cậu ta thì Cổ Sam cũng sẽ không chết! Tuy người không phải do cậu ta giết nhưng cậu ta có liên quan! Tôi gọi cô đến đây không phải muốn lợi dụng cô để đối phó với tên họ Lâm kia, mà là muốn cô khuyên nhủ cậu ta, để cậu ta dập đầu ba cái trước linh đường của ân sư Cổ Sam của cháu trai tôi. Nếu cậu ta chịu cúi đầu, thì chuyện này coi như bỏ qua, dù sao người cũng đã chết, tôi cũng không muốn vấy thêm máu tươi. Nhưng nếu cậu ta ngang bướng, không chịu cho người nhà họ Cổ một câu trả lời, không chịu nể mặt nhà họ Thư tôi, thì cô bé... cô đừng trách tôi ỷ lớn hiếp nhỏ".

Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Lương Huyền Mi liền trở nên trắng bệch.

Có lẽ ông cụ Thư đã có ý định này.

Từ lâu cô ta đã nghe nói đến thế lực của nhà họ Thư.

Hơn nữa, gần đây cô ta cũng nghe Lương Vệ Quốc nói dạo này nhà họ Thư đang phất lên.

Nếu quả thực đối đầu với gia tộc như vậy, mà Lâm Chính còn ở Yên Kinh, thì anh không chết cũng bị lột một lớp da...

"Tôi nói trước rồi đấy, lát nữa cậu ta đến, các cô hãy tự khuyên cậu ta, đừng nói là tôi vô lý!".

Ông cụ Thư hừ mũi nói, rồi vung tay lên, uống một ngụm trà.

Người nhà họ Lương đều hoảng sợ.

Đúng lúc này, ở cửa bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Sau đó Lâm Chính xách một túi thuốc nhanh chân bước vào linh đường.

Sắc mặt của anh rất khó coi.

Anh chỉ ra ngoài bốc chút thuốc cho Lương Huyền Mi, lúc trở về thì cả nhà họ Lương đã bị đưa đi.

Chuyện quái gì không biết nữa!

Người ngoài đều biết chi thứ ba nhà họ Lương có chút quan hệ với thần y Lâm, tại sao những người này vẫn còn to gan lớn mật động đến bọn họ chứ?

Không coi thần y Lâm ra gì sao?

"Thần y Lâm!".

"Thần y Lâm đến rồi!".

"Tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!".

Người nhà họ Lương như nhìn thấy cứu tinh, mừng rỡ kêu lên.

"Là ai bắt bọn họ đến đây?".

Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

"Tôi!".

Ông cụ Thư đặt chén trà xuống, bình tĩnh đáp.

"Ông là ai?", Lâm Chính bình thản hỏi.

"Hỗn xược! Họ Lâm kia, anh thật to gan! Gặp ông nội tôi mà còn dám ăn nói với giọng điệu đó? Anh không muốn sống rời khỏi Yên Kinh sao?", Thư Thái nổi giận, lập tức đứng ra chỉ tay vào mũi Lâm Chính quát mắng.

Dường như lúc này Lâm Chính mới chú ý tới Thư Thái, ánh mắt anh bỗng trầm xuống: "Là anh hả? Chẳng phải tôi bảo anh trong vòng 10 ngày phải cho tôi câu trả lời sao? Nếu không tôi sẽ tìm đến tận nhà họ Thư! 10 ngày còn chưa hết mà anh đã nóng lòng thế à? Nhưng cách làm này của anh, tôi không thích lắm!".

"Không thích cũng phải chịu! Họ Lâm kia, chẳng phải anh muốn câu trả lời sao? Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết, tôi chẳng có câu trả lời nào cả. Còn anh phải giải thích về cái chết của cô giáo tôi, nếu không nhà họ Thư chúng tôi tuyệt đối không tha cho anh", Thư Thái cười khẩy nói.

"Vậy các anh định làm gì tôi nào?", Lâm Chính mặt không cảm xúc, hỏi vặn lại.

"Anh...", Thư Thái vội ngoảnh lại: "Ông nội, ông thấy đấy, tên này vô cùng vênh váo ngông cuồng! Chúng ta đừng khách sáo với anh ta làm gì cả, cứ cho anh ta nếm mùi lợi hại của nhà họ Thư đi!".



"Gấp cái gì chứ?".



Ông cụ Thư không chút nóng vội, chỉ liếc mắt nhìn Lương Huyền Mi.



Lương Huyền Mi vốn định lên tiếng, nhưng cô ta hiểu tính của Lâm Chính, anh chắc chắn sẽ không dập đầu, nên cô ta lựa chọn im lặng.



"Xem ra cô không định nói rồi, thôi được, để tôi nói thẳng. Họ Lâm kia, cậu lăn lại đây, dập đầu ba cái trước bàn thờ ân sư của cháu tôi, dập đầu xong thì cậu có thể đưa bọn họ đi, nghe rõ chưa?", ông cụ Thư bình thản nói.



"Không dập đầu thì sao?", Lâm Chính nói.



Anh vừa dứt lời.



Vèo vèo vèo...



Mười mấy người áo đen từ bốn phương tám hướng xông tới, chĩa những khẩu súng đen ngòm về phía Lâm Chính.



Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.



Nhưng Lâm Chính lại bật cười: "Ông đang đùa sao? Máy bay ném bom cũng không làm gì được tôi, ông dùng mấy món đồ chơi này chẳng phải là đang đùa giỡn với tôi sao?".



"Máy bay ném bom?".



Ông cụ Thư có chút không hiểu, nhưng ông ta cũng biết thần y Lâm này có thân thủ bất phàm, y thuật và võ công đều trác tuyệt, chắc chắn súng ống bình thường không thể đối phó được anh.



"Tôi biết, tuy cậu còn trẻ, nhưng đã luyện được mình đồng da sắt, muốn khiến cậu bị thương chắc chắn không phải chuyện dễ dàng, nhưng bọn họ thì sao? Chắc bọn họ cũng không có mình đồng da sắt giống cậu đâu nhỉ?".



Ông ta vừa dứt lời, tất cả người áo đen bỗng thay đổi hướng súng, chĩa vào người nhà họ Lương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.