🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Hả?".

Người nhà họ Lương đều tỏ vẻ sợ hãi.

Thư Thái cười lớn, giơ ngón tay cái lên khen: "Vẫn là ông nội có cách! Để xem lần này tên họ Lâm có chịu vào khuôn khổ hay không!".

Ông cụ Thư trước giờ không bao giờ lên mạng, hôm nay biết tin Cổ Sam qua đời cũng vội vàng đến đây, nên không biết chuyện của Lâm Chính ở đế quốc Anh Hoa.

Nhưng ông ta cũng nghe nói tới những chiến tích trước đó của anh.

Muốn giết Lâm Chính dựa vào những khẩu súng này thì khó hơn lên trời, nên ông ta chọn xuống tay với người nhà họ Lương.

Cách làm bỉ ổi một chút, nhưng giữ gìn được thể diện của nhà họ Thư thì không có gì to tát cả.

Chỉ là hiển nhiên ông cụ Thư không biết làm như vậy có nghĩa là gì.

Lâm Chính ghét nhất những kẻ thù lấy người bên cạnh anh ra để khai đao.

Đây là điểm yếu của Lâm Chính, cũng là vảy ngược của anh.



Ánh mắt Lâm Chính bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, quay sang nhìn chằm chằm ông cụ Thư: "Ông chắc chắn muốn làm vậy sao?".

"Tôi chỉ muốn lấy lại công bằng, dùng thủ đoạn gì không quan trọng, quan trọng là kết quả! Cổ Sam chết, bao nhiêu người đang chờ để cười nhạo nhà họ Thư chúng tôi, nếu tôi không xử lý ổn thỏa chuyện này, thì nhà họ Thư sẽ mất hết mặt mũi!", ông cụ Thư hừ mũi nói.

"Được".

Lâm Chính gật đầu, xoay người lại, lẳng lặng nhìn ông lão.

"Nói cho tôi biết quyết định của cậu đi", ông cụ Thư quát.

"Quyết định của tôi chính là cái này!", Lâm Chính bình thản nói.

Bỗng dưng.



Vèo!

Bóng dáng của anh bỗng lóe lên, lao về phía ông cụ Thư với tốc độ nhanh hơn cả chớp.

"Cẩn thận!".

Thư Thái kinh hãi hét lên.

Mọi người kinh ngạc.

Nhưng tốc độ của Lâm Chính quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, anh đã bóp cổ chế ngự được ông cụ Thư.

"Thả ông ấy ra!".

Người nhà họ Thư cuống quýt kêu lên, tất cả người áo đen đều chĩa súng về phía Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính chẳng thèm đếm xỉa đến những khẩu súng này, mà dùng một tay nhấc ông cụ Thư lên.

Ông cụ Thư đã chừng này tuổi, sao có thể chịu nổi sự giày vò như vậy? Ông ta không ngừng giãy giụa, khuôn mặt đỏ bừng, sắp thở không ra hơi.

"Họ Lâm kia! Mẹ kiếp, thả ông tao ra!".

Đầu óc Thư Thái như muốn nổ tung, anh ta gầm lên xông tới, nhưng Lâm Chính vừa ngoảnh sang, hắn liền sợ hãi khựng lại, toàn thân run rẩy, không dám tiến tới nữa.

Tuy hắn có võ kĩ, nhưng so với thần y Lâm thì không biết kém hơn bao nhiêu lần.

Biết xông lên chắc chắn sẽ chịu thiệt, Thư Thái liền dứt khoát hạ lệnh cho những người áo đen chĩa tất cả súng về phía người nhà họ Lương.

Còn hắn chĩa súng về phía Lương Huyền Mi.

"Họ Lâm kia! Mày còn không thả ông tao ra, tao sẽ bắn chết con đàn bà của mày!", Thư Thái nghiến răng hét lên.

"Thả người ra!".

"Mau thả người ra! Nếu không bọn tao sẽ nổ súng!".

Người nhà họ Thư tức giận quát.

Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ.

"Các người muốn nổ súng thì cứ việc".

Lâm Chính khàn giọng nói.

"Cái gì?".

Ai nấy đều kinh ngạc.

"Mày... mày không quan tâm đến sống chết của người nhà họ Lương nữa sao?", Thư Thái vô cùng kinh ngạc, thì thào hỏi.

Nhưng không chờ Lâm Chính trả lời, Lương Huyền Mi đã lên tiếng.

"Không phải thần y Lâm không quan tâm, mà là anh ấy không hề lo lắng! Bởi vì cho dù các anh nổ súng, giết chết chúng tôi cũng không sao, với y thuật của thần y Lâm, anh ấy có thể lập tức cứu sống chúng tôi".

"Hả?".

Mọi người há hốc miệng.

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!".

Thư Thái trợn tròn mắt, cắn răng gầm lên: "Anh ta không phải là thần! Sao có thể... sao có thể làm được đến mức đó chứ?".

"Anh không tin là việc của anh, người đời đều biết thần y Lâm có thể cứu sống người chết! Chỉ có anh là tự lừa mình dối người, nếu vậy thì anh cứ việc nổ súng!", Lương Huyền Mi hừ mũi nói, vẻ mặt không chút sợ hãi.

"Cô... cô..."

Thư Thái tức đến mức thở hổn hển, lồng ngực không ngừng phập phồng.

Sắc mặt của người nhà họ Thư đều tỏ vẻ khó coi.

Thư Thái không tin nhưng người nhà họ Thư thì tin.

Trên mạng còn có nhiều video như vậy, không thể nào là giả được...

Lâm Chính ở bên này cũng không khách sáo nữa, khàn giọng nói: "Người nhà họ Thư, lần này là các anh gây sự với tôi trước, không thể trách tôi được, hôm nay tôi sẽ tính hết cả gốc lẫn lãi với các anh! Còn tính mạng của người này thì tôi xin lấy trước!".



Dứt lời, Lâm Chính đang định phát lực, muốn bóp chết tươi ông cụ Thư.



Người nhà họ Thư đều kinh hoàng tột độ.



"Không!".



"Thần y Lâm! Dừng tay!".



"Đừng!".



Nhưng Lâm Chính mặc kệ bọn họ.



Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.



"Cậu Lâm! Mau dừng tay lại! Tôi sẵn lòng cho cậu câu trả lời!".



Lâm Chính nghe thấy thế thì nhíu mày, ngoảnh sang nhìn. Chỉ thấy đám người Nông Đường Công, Trịnh Nam Thiên ùa vào.



Thấy Lâm Chính sát khí đằng đằng đang nhấc ông cụ Thư lên bằng một tay, sắc mặt bọn họ đều tái đi.



"Cậu Lâm, cậu hãy thả ông ta ra đã! Cậu muốn câu trả lời thế nào tôi sẽ đưa cho cậu!", Nông Đường Công cuống quýt nói.



"Chuyện này không liên quan đến ông thì phải?".



Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.



"Liên quan nhiều ấy chứ! Cậu Lâm, nói thật cho cậu biết, nếu ông ta bị cậu giết, thì tất cả những người có mặt ở đây sẽ đều bị liên lụy! Đến lúc đó sẽ không phải là xem võ lực của ai cao hơn, nắm đấm của ai cứng hơn nữa rồi!", Nông Đường Công cuống quýt kêu lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.