🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đây là muốn liều mạng sao?

Sắc mặt ông lão đanh lại, tinh thần lại bị ảnh hưởng.

Nếu luận về tấn công thì Lâm Chính sẽ chậm hơn một nhịp.

Nhưng cho dù chậm hơn một nhịp, thì chắc chắn ông ta vẫn không thể tránh được đòn này của Lâm Chính.

Ông lão đã được lĩnh hội uy lực một cú đấm của Lâm Chính.

Có lẽ trúng đòn này ông lão sẽ không chết, nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào.

Mặc kệ đi!

Chỉ cần không chết, thì hãy để thần y Lâm chết trước!

Ông ta chắc chắn quyền này của mình đủ để giết chết thần y Lâm.

Thần y Lâm chết, ông ta bị thương một chút cũng không là gì.

Ánh mắt ông lão bỗng lạnh đi, trong chớp mắt đã đưa ra quyết định, không lùi lại mà liều mạng với Lâm Chính.



Bốp!

Bốp!

Hai người đều trúng quyền của đối phương.

Lâm Chính lại bị đánh bay đi, lăng không phun ra bảy ngụm máu tươi, rồi va vào sườn núi. Ngọn núi nứt ra, đất đá tung tóe, lực đạo thậm chí còn lan ra biển, làm dấy lên sóng to gió lớn.

Còn ông lão cũng không dễ chịu gì, bị ngã lộn nhào xuống đất, da đầu rách toạc, máu tươi rỉ ra, tai và mũi đều chảy máu, thoạt nhìn rất đáng sợ.

"Thầy!".

Miura và Naoko kinh hãi kêu lên rồi xông tới, vội đỡ ông lão dậy.



"Thầy vẫn ổn chứ?".

Nhìn mặt mũi ông ta đầy máu, hai người đều run sợ trong lòng.

"Không sao... Khụ khụ... Không sao..."

Ông lão ho khù khụ, có chút đứng không vững, ôm lấy đầu, có vẻ rất đau đớn.

"Thằng nhãi kia... thế nào rồi?", ông lão khàn giọng hỏi.

"Chắc là... chết rồi!".

"Không còn động tĩnh gì cả..."

Hai người nói rồi nhìn về phía sườn núi tan hoang kia.

Chỉ thấy một người đang nằm bất động trong cái hố lớn ở sườn núi như một cái xác không hồn.

Đó chính là Lâm Chính.

Ông lão đẩy Miura và Naoko ra, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm Lâm Chính ở đằng kia.

Thấy anh một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chắc là chết rồi... Bát Kỳ Thương Kình Lực của bổn đại nhân đủ để đánh nát mọi thứ trên đời này, chắc chắn có thể đánh nát tim của cậu ta. Trái tim nát vụn rồi thì cậu ta còn sống kiểu gì chứ?", ông lão trầm giọng nói.

"Thầy lợi hại quá!".

Hai người vội vàng khen.

"Được rồi, đã giải quyết xong kẻ địch, chúng ta đi thôi. Chuyện còn lại giao cho bên chính quyền xử lý".

Ông lão ho hai cái, xoay người định rời đi.

Nhưng đúng lúc này.

Rắc!

Sườn núi bên kia vang lên âm thanh đẩy tảng đá.

Ai nấy đều sửng sốt, vội quay sang nhìn.

Chỉ thấy Lâm Chính đang nằm bẹp dưới đất bỗng cử động mấy cái rồi chậm rãi đứng lên.

"Cái gì?".

Miura và Naoko đều hóa đá.

Đôi mắt của ông lão cũng trợn tròn, sau đó trở nên lạnh lùng.

"Xem ra tôi không dùng tới bản lĩnh thực sự thì không thể giết chết cậu được".

"Sao nào? Ông vẫn còn nương tay à? Nếu vậy thì tôi đề nghị ông hãy dùng hết sức đi!".

Lâm Chính ho mấy tiếng, nhón châm bạc đâm vào lồng ngực, vừa chữa trị vết thương vừa nói.

Những lời nói bình thản của anh đã hoàn toàn chọc giận ông lão.

"Tôi phải băm cậu tan xương nát thịt! A! Tách núi, rẽ biển!".

Ông lão quát lớn, hai cánh tay cách không múa may quay cuồng.

Keng! Keng! Keng!

Từng luồng khí nhẫn dài trăm trượng bắn ra từ hai cánh tay ông ta.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo, lập tức tránh đi.

Ngọn núi chỗ anh đứng bị chém thành mấy mảnh.

"Tử Vong Luyện Ngục!".

Ông lão lại gầm lên, sau đó hít mạnh một hơi, lồng ngực nhô lên, bàn tay dường như đang kết ấn, sau đó thổi phù về chỗ Lâm Chính đang đứng.

Phù!

Soạt!

Trong miệng ông ta phun ra rất nhiều ngọn lửa.

Ngọn lửa đáng sợ không tản đi, mà giống như biển lửa lan về phía Lâm Chính.

"Kỳ Lân Biến!".

Lâm Chính hét lên, khí ý toàn thân dao động, lấy anh làm trung tâm biến thành kỳ lân, xua tan ngọn lửa này.



Ánh mắt ông lão đầy giận dữ, dừng phun lửa, nghiến răng xông tới, muốn đánh tay đôi với Lâm Chính.



Lâm Chính không cam lòng yếu thế, cũng vung cánh tay lên đón đỡ.



Thế công của hai bên cực mạnh, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã đánh hơn nghìn quyền chưởng về phía đối phương.



Nhưng tốc độ và sức mạnh của ông lão dù sao vẫn hơn Lâm Chính một bậc, tuy Lâm Chính đã dốc toàn lực chống đỡ, nhưng vẫn ăn không ít quyền chưởng.



Lâm Chính biết cứ tiếp tục thế này thì mình chắc chắn sẽ thua, liền dứt khoát từ bỏ phòng ngự, bất chấp tất cả tấn công ông lão.



Lần này thì ông lão không chịu nổi nữa.



Hai bên lại đánh thêm hơn 500 chiêu nữa, bốp một tiếng, ông lão đánh bay Lâm Chính, còn ông ta cũng lùi lại mấy bước đến đường quốc lộ.



"Thầy...", Miura và Naoko vội kêu lên, trợn to hai mắt.



Lúc này, người ông lão chằng chịt vết thương, cơ thể già nua chỗ xanh chỗ tím, nhìn có vẻ rất không ổn.



Đương nhiên, tình trạng của Lâm Chính ở đối diện lại càng thê thảm hơn, không ít chỗ trên người anh lõm xuống, xương cốt toàn thân chỗ thì gãy, chỗ thì vỡ, gần như không còn hình người. Sau khi bò dậy, anh còn không ngừng nôn ra máu.



Lúc này, nhìn kiểu gì cũng thấy là ông lão chiếm thế thượng phong.



Nhưng ba người đều biết, chỉ cần Lâm Chính không chết, thì dù anh bị thương nặng đến đâu cũng vô ích.



Quả nhiên, Lâm Chính lại đâm hai châm vào người, sau đó đứng phắt dậy, cứ như vết thương đã được chữa khỏi, lạnh lùng bước về phía ông lão như không có chuyện gì xảy ra.



Cuối cùng, sắc mặt ông lão cũng xuất hiện vẻ kinh hãi...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.