🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đây là nắm đấm đánh chìm được cả tàu sân bay đấy!

Cứ thế... bị ông lão đỡ được một cách nhẹ nhàng như vậy sao?

"Không thể nào..."

"Sao... sao ông ta có thể đỡ được chứ?".

"Lão già này là ai vậy? Thật là đáng sợ!".

Các thành viên của nhóm chụp ảnh mới cập bến đều há hốc miệng, ngây ra nhìn ông lão.

Ông ta lại phát lực.

Dường như có một luồng sức mạnh bắn ra từ lòng bàn tay ông ta.

Vèo!

Lâm Chính bị bắn đi, bay vèo như một viên đạn, va vào sườn núi ở phía sau.

Sườn núi lập tức nổ tung, lõm hẳn vào.



Lâm Chính bò ngay dậy, nhưng ông lão đã lại đánh tới.

"Không biết trời cao đất dày! Chém!".

Ông lão trầm giọng quát, bổ một nhát thủ đao tới.

Lâm Chính nín thở, lập tức thu chiêu tránh đi, né được đòn này trong gang tấc.

Trên thủ đao mang theo cương khí đáng sợ, lập tức chém ngọn núi này thành hai nửa.

Lâm Chính nhân lúc đối phương chưa thu chiêu, lập tức lật tay đánh vào lồng ngực ông lão.

Nhưng nắm đấm vừa lại gần, anh mới biết mình đã mắc bẫy.



Chỉ thấy khí tức quanh người ông lão tuôn ra như từng bàn tay lớn, chộp lấy toàn thân anh, còn thủ đao kia cũng thuận thế quét ngang, năm ngón tay túm chặt lấy bả vai Lâm Chính.

Chỉ trong chớp mắt, Lâm Chính đã bị khóa chặt, muốn thoát thì khó hơn lên trời.

Ông lão thuận thế bổ tay còn lại về phía cổ Lâm Chính.

Lần này thì anh chắc chắn sẽ đầu một nơi người một nẻo.

"Thắng thua đã rõ rồi!".

Naoko nhỏ giọng kêu lên.

Với thế công như vậy thì Lâm Chính hoàn toàn không còn khả năng tránh né.

Nhưng Lâm Chính không hề tránh né, đối mặt với đòn tấn công đáng sợ này, đôi mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào trái tim ông lão, bất ngờ tập trung toàn bộ sức mạnh vào nắm đấm, rồi đánh thật mạnh tới.

"Hử?".

Ông lão có chút ngạc nhiên.

Lâm Chính muốn cá chết lưới rách sao?

Ông ta có chút do dự, suy nghĩ xem có cần cản lại không.

Nhưng chút do dự của ông ta đã mang lại cơ hội cho Lâm Chính.

Bốp!

Nắm đấm của Lâm Chính nặng nề nện vào ngực ông lão.

Cơ thể ông ta lập tức run lên, khí huyết nhộn nhạo, muốn nôn ra máu.

Tuy Lâm Chính đánh trúng, nhưng vẫn không thể ngăn được sát chiêu của ông lão.

Rắc!

Thủ đao chém vào cổ Lâm Chính, cả người anh bay đi, ngã xuống đường quốc lộ ở mé bên phải. Cả con đường chấn động vỡ vụn, Lâm Chính lăn dọc đường mấy chục mét mới dừng lại được.

Khi tất cả mọi người nhìn về phía anh, ai nấy đều kinh hoàng khiếp sợ.

Lúc này, cổ Lâm Chính đã ngoẹo hẳn đi, khuôn mặt gần như thẳng hàng với bờ vai.

Hiển nhiên cổ của anh đã gãy lìa.

Theo lý mà nói thì Lâm Chính đã mất mạng rồi!

Trong mắt Naoko và Miura thì thắng thua đã rõ, thần tiên cũng không cứu nổi thần y Lâm nữa.

Nhưng ông lão lại không nghĩ vậy.

Ông ta ôm lồng ngực, khí tức tắc nghẽn, nhìn chằm chằm cơ thể Lâm Chính ở bên kia.

Một lúc sau, ông ta bỗng nhớ ra gì đó, đôi mắt già nua dần đanh lại.

Chỉ thấy Lâm Chính ở bên kia bỗng động đậy.

Miura và Naoko đang định chúc mừng liền tắt nụ cười.

"Không... không thể nào!", Miura trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói.

"Hắn ta... vẫn chưa chết? Sao lại như vậy hả thầy? Lẽ nào... tên kia bất tử sao?", Naoko kinh hãi, run rẩy nói.

"Cậu ta không bất tử, chỉ là y thuật quá mạnh thôi".

Ông lão mặt không cảm xúc nói: "Tuy cổ cậu ta đã bị đứt, nhưng cậu ta đã dùng châm bạc ổn định những chỗ yếu hại từ trước, đứt lìa cổ vẫn chưa thể khiến cậu ta mất mạng được, cậu ta có thể phục hồi nhanh chóng. Các con đừng quên cậu ta là thần y Lâm vang danh toàn cầu!".

Hai người nghe thấy thế đều hít vào khí lạnh.

"Vậy thầy ơi... làm sao mới giết chết được người này?", Miura vô thức hỏi.

"Phải băm vằm trái tim và đại não của cậu ta!", ông lão đanh giọng nói: "Hơn nữa thầy phải tốc chiến tốc thắng, bởi vì trong lúc đấu với người này, thầy sẽ không ngừng bị mất sức và bị thương. Nhưng cậu ta dù có bị mất bao nhiêu sức, bị bao nhiêu vết thương, thì vẫn có thể hồi phục nhờ y thuật cao siêu. Kéo dài thời gian chiến đấu chỉ có bất lợi cho thầy thôi".

"Hóa ra là vậy..."

"Thầy, để bọn con giúp thầy!".

Miura và Naoko lập tức nói.

"Giúp thầy? Hừ, các con coi thầy là ai chứ? Đối phó với một thần y Lâm nhỏ bé vẫn chưa đến mức cần các con nhúng tay, cứ đứng bên cạnh xem thôi là được".

Ông lão lạnh lùng hừ một tiếng, cơ thể bỗng động.

Vèo!



Lao về phía Lâm Chính nhanh như chớp.



Lâm Chính vừa đứng dậy, mới nắn cổ cho thẳng thì ông lão đã đánh tới.



Anh vội giơ hai cánh tay lên phòng ngự phản kích.



Nhưng lúc này, thế công của ông lão quá hung mãnh, hơn nữa đều là sát chiêu.



Lâm Chính đối địch một hồi, xương tay xương chân đều bị đánh gãy, phải lùi lại liên tục, suýt nữa ngã nhào xuống đất.



"Kết thúc rồi!".



Ông lão nắm được cơ hội, khẽ quát một tiếng rồi tung một cú đấm tới.



Lần này, ông ta nhắm trúng trái tim Lâm Chính.



Ông ta muốn đánh nát lục phủ ngũ tạng của anh.



Chắc chắn Lâm Chính không tránh được quyền này.



Nhưng... anh vẫn không lựa chọn tránh đòn, mà mở to mắt nhìn chằm chằm vào đầu ông lão, đồng thời cũng vung cánh tay đánh tới.



"Cái gì?".



Hơi thở của ông lão như nghẹn lại, đồng tử mở to.



Đây lại là cục diện ta sống ngươi chết!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.