🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Thầy, sao lại vậy… tiếp theo phải làm gì?” Naoko hoảng sợ, răng khẽ va vào nhau lập cập.

“Không thể giết chết được hắn! Hắn là ma quỷ sao? Hắn có thân thể bất tử à?”, Miura cũng không ngừng run rẩy.

“Hai con cùng thầy ra tay!”

Ông lão không thoái thác nữa, quyết định tìm trợ thủ.

Hai người nuốt nước bọt, đứng lên phía trước.

“Thầy, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Miura thận trọng hỏi.

“Không cần sợ, mặc dù đánh hắn không chết, nhưng cũng không phải vô địch, chắc chắn sẽ có khuyết điểm, thầy đã biết phải giết hắn thế nào rồi! Tốc độ, thực lực và phản xạ của hắn không tốt, chỉ cần khống chế được hắn, thầy có thể moi tim của hắn ra, thầy không tin một người có thể sống nếu không còn trái tim!” ông lão lạnh lùng nói.

Hai người nghe vậy, hai mắt sáng lên.

“Thầy, chúng ta hành động đi!” Miura nói lớn.

“Ra tay đi!”

Ông lão hét lớn.

Hai người lao lên ngay lập tức.

Bọn họ rút ra một thanh kiếm ngắn, trông như kiếm Samurai, nhưng lại không mảnh dài như kiếm Samurai, trông giống kiếm Ninja hơn.

Lâm Chính đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu nhìn.



Người xông tới hai bên trái phải đột nhiên biến mất.

Hình như là ẩn thân.

Nhìn thấy vậy, Lâm Chính hiểu ra.

Hai người tên Naoko và Miura chắc cũng am hiểu võ thuật.

Vù vù vù…

Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh chói tai.

Lâm Chính ngẩng đầu nhìn lên, thấy rất nhiều phi đao bùa chú từ trên trời rơi xuống như mưa.

Anh vừa định tránh né thì bên cạnh xuất hiện hai bóng người, tay cầm kiếm sắc bén chém tới, chặn đường anh.

Lâm Chính không thể rời đi ngay lập tức, vì đã bị phi đao bao phủ.



Nhưng phi đao không xuyên qua da thịt.

Lâm Chính cau mày, chuẩn bị phản đòn.

Bùm bùm bùm…

Bùa chú trên phi đao bùng nổ, nhấn chìm Lâm Chính.

Nhân lúc đang nổ, Naoko và Miura nhanh chóng di chuyển quanh Lâm Chính.

Bọn họ không vung kiếm nữa, mà nắm chặt sợi xích.

Sau khoảng hai mươi dây, hai người họ mới ngừng thở dốc.

Hai người mồ hôi đầm đìa, mệt đến mức đứng không vững, nhưng tay vẫn nắm chặt sợi xích sắt.

Sau khi vụ nổ kết thúc, bụi lắng xuống, diện mạo của Lâm Chính cũng lộ ra.

Quần áo trên người anh rách tả tơi, nhưng da thịt vẫn còn nguyên vẹn, không có vết thương nào, có điều, cả người đã bị xích lại, Naoko và Miura nắm chặt đầu dây xích, cố gắng trấn áp Lâm Chính.

Sợi xích này không phải là xích sắt bình thường, chất liệu của nó rất đặc biệt, trên đó còn có vết khắc độc đáo, chặt chẽ thần bí, không dễ dàng phá vỡ.

“Thầy!” hai người vội vàng gọi.

“Làm tốt lắm! Còn lại giao cho thầy!”

Ông lão lao đến chỗ Lâm Chính, một tay nhắm vào trái tim Lâm Chính.

Lúc này bàn tay nhăn nheo còn cứng hơn sắt thép, sắc hơn cả gươm đao.

Lâm Chính có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương và đao khí khi bàn tay đó đến gần.

“Ông lão, chẳng phải chúng ta nên một chọi một sao? Ông làm vậy là sao?”, Lâm Chính không nhanh không chậm nói.

Nhưng ông lão không thèm để ý, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Giờ phút này, ông ta chỉ muốn giết Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày, thấy ông lão không dừng lại, anh lập tức hợp lực, định phát động cơ thể võ thần để chống lại chiêu này.

Nhưng lúc chuẩn bị phát động cơ thể võ thần, anh cảm nhận được một luồng khí tức kỳ dị từ sợi xích truyền ra.

Lâm Chính sững sờ, vội vàng ngừng sử dụng cơ thể võ thần.

Lúc này sử dụng cơ thể võ thần cũng đã muộn, cho nên phải bảo vệ huyết mạch trước.

Nhưng cơ thể võ thần vừa dừng lại.

Bụp!

Năm ngón tay của ông lão đã đâm vào ngực Lâm Chính, như thể đang nắm giữ trái tim của anh, dùng sức bóp mạnh.

Roạt!

Trái tim Lâm Chính vỡ nát, máu từ trong miệng phun ra.

“Thành công rồi!”

Naoko và Miura vui mừng hô lớn,

Ông lão hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Lần này cậu chết thật rồi phải không?”

Nói xong, ông ta dùng lực moi tim ra.

Nhưng lúc này, Lâm Chính đang bị xiềng xích trói chặt, đột nhiên dùng sức đập đầu về phía ông lão.

Rầm!

Ông lão mất cảnh giác, đầu đập vào trán Lâm Chính, máu bắn ra xa, đỉnh đầu vỡ toang, ngã xuống đất lăn vài vòng.

“Cái gì?”

Naoko và Miura sững sờ tại chỗ.

Lâm Chính gầm lên, hai tay điên cuồng giật mạnh.

Sợi xích trong tay hai người kia rung mạnh.

“Không hay rồi, hắn sắp thoát khỏi xiềng xích rồi! Miura! Không được để hắn thoát! Mau nắm chặt!” Naoko hét lên.

Miura nghiến răng, hai tay nắm chặt xích sắt không dám buông ra.

Hai người cố gắng giữ chặt sợi xích khống chế Lâm Chính, nhưng sau khi trái tim bị thương, Lâm Chính không hề yếu đi mà còn mạnh mẽ hơn.

Lâm Chính vùng vẫy, cả hai người bị sợi xích kéo từng chút về phía Lâm Chính.

Lâm Chính không ngừng xoay người, muốn kéo bọn họ lại.

Không hay rồi.

Nếu bị kéo lại, Lâm Chính sẽ đập nát đầu họ, hai người họ không mạnh bằng ông lão kia, e rằng sẽ chết ngay tại chỗ.

Thấy tình thế không ổn, Naoko lập tức hét lên: “Miura! Mau buông tay!”

Miura cũng biết không thể cố được nữa, hai người đồng thời buông tay, lui về phía sau.

Tại thời điểm buông tay.

Bùm!

Lâm Chính hét lớn, hai tay dùng lực phá vỡ xiềng xích trên người.

Ba người kia vô cùng kinh ngạc.

“Không thể nào, trái tim cậu đã bị tôi bóp nát rồi, sao cậu vẫn chưa chết? Cậu… rốt cuộc có phải người không?” ông lão mặt đầy máu, đứng lên, nhìn Lâm Chính với vẻ kinh ngạc.

“Mặc dù trái tim tôi đã tan nát, nhưng chưa tách khỏi cơ thể, vẫn nối liền với huyết mạch, chỉ cần huyết mạch của tôi vẫn còn, nó sẽ chậm rãi khôi phục dưới tác dụng của thuốc tôi đã uống trước đó, sao tôi có thể chết được?” Lâm Chính khàn giọng nói.

Ông lão sững sờ.

Lâm Chính đã uống thuốc cứu mạng trước đó!

“Thầy, bây giờ… chúng ta phải làm gì?”



Naoko và Miura lui lại, run rẩy nhìn ông lão.



“Y thuật của tên này mạnh quá, không biết hắn còn có thuốc cứu mạng hay thủ đoạn nào nữa không. Xem ra lần này không thể xé xác thành nghìn mảnh thì không thể giết được hắn!” ông lão lạnh lùng nói.



“Xé xác thành nghìn mảnh?”



“Thầy, chúng ta nên làm thế nào?”



“Đơn giản thôi, hai con đi giữ chân hắn trước, câu giờ cho thầy, thầy sẽ nghĩ cách khống chế hắn”, ông lão nói.



“Chúng con giữ chân hắn ư?”



Hai người trừng mắt nhìn ông lão.



Việc này… không phải tự đâm đầu vào chỗ chết sao?



“Sao thế? Các con định làm trái lệnh của thầy à?” ông lão lạnh lùng hỏi.



“Con… chúng con không dám!”



“Vậy thì mau đi đi!”



“Rõ…”



Hai người cắn răng rút đao ngắn ra, nhìn nhau rồi lao về phía Lâm Chính.



Còn ông lão lùi lại vài bước, sau khi nhìn thấy hai người kia lao về phía Lâm Chính, ông ta đột nhiên quay đầu bỏ chạy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.