Khinh Liên Cung Chủ bình thản nhìn hai người, không hề ngụy biện.
"Xem ra tôi coi thường cậu rồi! Thằng khốn, không ngờ cậu có thể nhìn ra ngay tình trạng mắt của con chó này, chắc hẳn cũng có chút kiến thức y học".
Hơi thở của Ngự Bích Hồng trở nên run rẩy: "Cung chủ, tất cả... tất cả đều là sự thật?".
"Không thì sao?".
Khinh Liên Cung Chủ hừ một tiếng: "Tôi nhặt cô về là do nhìn trúng đặc điểm kì lạ của mắt cô, muốn nghiên cứu thêm. Ngặt nỗi tôi lấy cô ra thí nghiệm hơn nghìn lần vẫn không có thu hoạch gì, không thể giải mã được sự bí ẩn của mắt cô. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là sau hơn nghìn lần thí nghiệm của tôi, cô vẫn sống sót một cách kì diệu, đúng là khiến người ta kinh ngạc!".
"Thí nghiệm? Những thí luyện kỳ quái bà nói với tôi trước kia... hóa ra đều là thí nghiệm?".
"Nếu không cô nghĩ một con chó thấp hèn như cô có giá trị gì với tôi? À, cũng không phải là không có giá trị gì, dù sao bao năm nay cô cũng coi như hết lòng hết dạ làm được không ít việc cho tôi".
Khinh Liên Cung Chủ bình tĩnh nói, cứ như đang kể lại một chuyện vô cùng bình thường.
Ngự Bích Hồng siết chặt hai tay, ánh mắt lộ rõ sự đau khổ và phẫn nộ.
"Thế nên bà bảo tôi đi lấy trộm cây Võ Thần..."
"Chỉ là muốn vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của cô thôi, tôi đã hết hứng thú nghiên cứu cô rồi, dù sao cô cũng sắp chết, giữ lại chẳng được ích lợi gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816001/chuong-5224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.