Ngự Bích Hồng trợn tròn mắt, chẳng nói chẳng rằng, nhưng sắc mặt đã trắng bệch.
Những lời Lâm Chính nói sắc như mũi dao đâm vào tim.
Cô ta không phải là đồ ngốc, lúc này sao có thể không nhìn ra chứ?
"Câm miệng, sao cậu dám yêu ngôn hoặc chúng ở đây hả?".
Khinh Liên Cung Chủ khẽ quát, sau đó nói với Ngự Bích Hồng: "Ngự Bích Hồng, sao cô có thể tin lời cậu ta nói được chứ? Cô cứ đi đi, bổn cung sẽ xử lý người này!".
Ngự Bích Hồng chần chừ, vẫn đứng bất động.
Khinh Liên Cung Chủ hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt dưới khăn trùm đầu để lộ sát khí lạnh lẽo.
"Ngự thống lĩnh, cô... không nghe thấy lời bổn cung nói sao?".
"Chủ nhân, Bích Hồng to gan xin hỏi một câu, rốt cuộc mắt của tôi... bà có chữa được không?".
Ngự Bích Hồng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên hỏi.
Khinh Liên Cung Chủ lạnh lùng nhìn Ngự Bích Hồng, một lát sau mới hừ mũi nói: "Hóa ra là vậy, chắc hẳn thằng chó chết này đã nói gì đó với cô, nên cô mới u mê tin tưởng, dám làm trái lệnh của bổn cung. Ngự Bích Hồng, cô do tôi nhặt về, nếu không nhờ có tôi thì cô chết từ lâu rồi. Bổn cung chủ cho cô cơm ăn áo mặc, dạy võ cho cô, thậm chí cho cô làm thống lĩnh của Khinh Liên Cung, khiến thân phận cô trở nên tôn quý hơn, cô báo đáp tôi như vậy sao?".
"Chủ nhân..."
"Đừng nói là tôi không chữa được, cho dù có thể chữa được thật, lẽ nào ân tình của tôi đối với cô vẫn chưa đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816000/chuong-5223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.