"Không thể nào, tuyệt đối không thể, chủ nhân... chủ nhân sẽ không đối xử với tôi như vậy đâu..."
Toàn thân Ngự Bích Hồng không khỏi run rẩy, sau đó ngoảnh đầu lại, gầm lên với Lâm Chính: "Chắc chắn là chủ nhân không chữa được cho tôi, chứ không độc ác như những gì anh nghĩ! Tôi khuyên anh đừng có nói hươu nói vượn, giở trò ly gián! Nếu anh còn dám sỉ nhục chủ nhân của tôi, dù có chết tôi cũng phải liều mạng với anh!".
"Tôi đâu có nói hươu nói vượn".
"Dựa vào đâu mà anh nói như vậy?".
"Bởi vì... tôi có thể chữa được cho cô".
Lâm Chính bình thản đáp.
Cả người Ngự Bích Hồng lập tức cứng đờ.
"Trừ khi cô cho rằng thực lực và y thuật của chủ nhân cô không bằng tôi, nếu không, tôi thừa nhận những lời tôi nói chỉ là suy nghĩ chủ quan".
Lâm Chính bình thản nói.
Lần này thì Ngự Bích Hồng không còn gì để nói nữa.
Cô ta hơi cúi đầu xuống, miệng hé ra.
Lâm Chính thậm chí có thể cảm nhận được cơ thể cô ta đang khẽ run rẩy.
"Đến rồi!".
Lâm Chính nhìn cô ta một cái, bình tĩnh nói.
Lúc này, Ngự Bích Hồng mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy ở hẻm núi phía xa, một cung điện nguy nga lộng lẫy khảm vào vách đá cheo leo.
Đây chính là Khinh Liên Cung.
Cung điện rất yên tĩnh, cứ như không có người, từng dải lụa mỏng bao trùm ở cung điện, khiến nó càng bí ẩn và kỳ ảo hơn.
"Ngự Bích Hồng, nếu cô muốn chữa mắt thì có thể tìm tới tôi! Tôi sẽ chữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815999/chuong-5222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.