Ngự Bích Hồng lạnh lùng hừ một tiếng: "Xem ra anh quả thực có chút bản lĩnh, có thể giết được người hầu của Võ Thần, còn có thuật dịch dung cao siêu, không hề đơn giản".
"So với chủ nhân của cô thì sao?".
"Đương nhiên là không bằng một ngón tay rồi".
"Chủ nhân của cô lợi hại thế cơ à?".
"Đương nhiên".
"Nếu đã vậy thì tại sao không chữa khỏi mắt cho cô được?".
Lâm Chính cười hỏi.
Ngự Bích Hồng nghe thấy thế, cả người liền run lên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, hừ mũi nói: "Anh thì biết cái gì? Mắt của tôi đừng nói là chủ nhân, cho dù Thất Võ Thần đến cũng không chữa được".
"Tôi không phải là chủ nhân của cô, cũng không phải là Thất Võ Thần".
"Vậy anh còn nói cái gì?".
"Cô có thể cho tôi xem mắt của cô không?".
"Anh định làm gì?".
"Tôi muốn xem mình có thể chữa được không".
"Anh nghĩ anh là cái thá gì?".
Ngự Bích Hồng không khỏi cười chế giễu: "Được, nếu anh tự tin như vậy thì tôi cho anh xem".
Dứt lời, cô ta nghiêng mặt qua, nhìn thẳng vào Lâm Chính.
Lâm Chính cũng không khách sáo, kéo miếng bịt mắt ra.
Một con mắt quỷ dị lập tức đập vào mắt Lâm Chính.
Con mắt này không có con ngươi, không có lòng trắng, chỉ có màu đỏ thẫm như dung nham.
Dường như con mắt của cô ta chứa đầy dung nham.
Khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại, vô cùng khiếp sợ.
Lâm Chính nhíu mày, bỏ cái bịt mắt xuống.
"Thế nào? Có thể chữa được không?".
Ngự Bích Hồng cười ra tiếng.
"Mắt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815998/chuong-5221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.