Tuy đã dịch dung nhưng vẫn gặp không ít rắc rối.
Do có Võ Thần nên một nửa long mạch dưới lòng đất đều đang truy nã Lâm Chính.
Để càng lâu thì càng bị truy nã gắt hơn.
"Này, đứng lại!".
Hai người đang định đi qua khu vực trực thuộc của một đại năng treo thưởng, thì bị bảy tám người võ trang đầy đủ chặn lại.
"Có chuyện gì sao?".
Lâm Chính cười hỏi.
"Sao hai người các cậu lại ngồi chung một ngựa?".
Một người đàn ông tai to mặt lớn, để râu quai nón liếc mắt nhìn hai người, lên tiếng hỏi.
"Đại nhân, vợ tôi không biết cưỡi ngựa, nên tôi ngồi cùng cô ấy, không có vấn đề gì chứ?", Lâm Chính cười đáp.
Ngự Bích Hồng nghe thấy thế, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, nhìn Lâm Chính chằm chằm, nhưng vẫn không nói gì.
"Không biết cưỡi ngựa? Nhìn tu vi của cô ta có vẻ không thấp mà".
Người đàn ông râu quai nón liếc mắt nhìn đôi tay đầy vết chai của Ngự Bích Hồng, rõ ràng là do luyện kiếm trong thời gian dài, không khỏi nhíu mày.
"Vâng, vợ tôi thực lực đúng là không tệ, nhưng cô ấy sợ độ cao, lần nào cưỡi ngựa cũng bị ngã, nên tôi cưỡi cùng cô ấy".
Lâm Chính cười đáp.
"Còn có chuyện như vậy sao?".
Người đàn ông râu quai nón cảm thấy rất kỳ lạ, đưa mắt nhìn Ngự Bích Hồng.
Ngự Bích Hồng thầm nghiến răng, vẻ mặt vô cùng ngại ngùng, nhưng lúc này hai cánh tay cô ta không thể động đậy, chẳng khác nào bị Lâm Chính uy hiếp, đương nhiên không thể nói được gì.
Nhưng vào mắt người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815997/chuong-5220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.