“Bái kiến minh chủi”.
Trước Ngạo Tuyết Thành, những người cấp cao của thế gia Ngạo Tuyết dưới sự dẫn dắt của Ngạo Vi Âm nghênh đón Lâm Chính một mình cưỡi ngựa đến.
Vẻ mặt Ngạo Vi Âm rất tiều tụy.
Sau khi Ngạo Hàn Mai mất tích, thế gia Ngạo Tuyết do cô ta lãnh đạo.
Nhưng trận chiến thất bại khiến thế gia Ngạo Tuyết cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Người trong thành hao binh tổn tướng không nói, quyền khống chế của tộc Diệp Mạch trong thế gia Ngạo Tuyết cũng bị dao động.
Nhiều người bắt đầu nghi ngờ sự lãnh đạo của Ngạo. Hàn Mai và quyết định liên minh với liên minh Thanh Huyền có chính xác hay không.
Một khi lòng người dao động thì tiến bước khó khăn.
“Đứng dậy cả đi”.
Lâm Chính kéo dây cương, nhìn Ngạo Vi Âm, thản nhiên hỏi: “Người bị thương chữa trị thế nào rồi?”.
“Hơn một trăm người bị thương, chết mất hơn bảy mươi người, những người còn lại vẫn đang cấp cứu nhưng e là không sống nổi”.
Ngạo Vi Âm nói.
“Là hàn độc sao?”.
Lâm Chính nghiêm túc hỏi.
“Đúng”.
Ngạo Vi Âm gật đầu, trong mắt có vẻ mệt mỏi.
“Lâm minh chủ, cậu phải cho chúng tôi lời giải thích”.
Lúc này, một người đàn ông đứng dậy quát lên.
Người đàn ông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, để ria mép, mặc áo màu nâu.
Ông ta phẫn hận, tức giận quát: “Nếu không phải cậu muốn thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi đi tìm cây thuốc quý. giá gì đó, thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi đâu đến nỗi gặp họa như vậy? Tộc Thái Mạch chúng tôi nhiều người hi sinh, hai đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815539/chuong-4762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.