“Lâm minh chủ! Cậu... Cậu làm gì vậy?”.
Ngạo Thái vội vàng rút kiếm lùi về sau, sợ đến mức †ay cầm kiếm cũng run rẩy.
“Ngạo Thái tộc trưởng, tôi hỏi ông, hai kiếm này có thay cho lời giải thích với chỉ tộc Thái các ông không? Nếu không đủ, ông có thể tiếp tục!”.
Lâm Chính nói.
Ngạo Thái nhíu mày, vẻ mặt phức tạp, ném kiếm xuống đất.
“Lâm minh chủ, cậu không cần phải làm vậy. Cho dù có đâm cậu trăm kiếm nghìn kiếm thì đã sao? Con trai tôi đã chết, không thể sống lại”.
“Tôi biết, là tôi có lỗi với mọi người, là tôi đã khiến mọi người phải đổ máu”.
Lâm Chính nghiêm túc nói: “Nhưng tôi bảo đảm với mọi người, mọi người sẽ không đổ máu một cách vô ích!".
Nói đến đó, Lâm Chính quay người đứng trước mặt tộc trưởng của các chỉ trong tộc Ngạo Tuyết, nhìn các tộc trưởng, nhìn người của tộc Ngạo Tuyết đang đứng ở cửa thành nhìn về phía này, cao giọng hô.
“Lần này tôi đến đây là để đòi lại công bằng cho mọi người, cho mọi người một lời giải thích hợp lý, cho mọi người phần thưởng mà mọi người xứng đáng được có!”.
“Mọi người đã phải trả giá bằng máu thì cũng nên nhận được phần thưởng!”.
“Nghe đây! Tôi sẽ khiến những kẻ đã tàn hại người của tộc Ngạo Tuyết nợ máu phải trả bằng máu, bắt bọn họ đền mạng!”".
“Tôi sẽ cướp lại tất cả những thứ không thuộc về bọn họ, làm phần thưởng cho mọi người!”.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai đã nhuốm máu thế gia Ngạo Tuyết!”.
“Tôi sẽ đưa danh tiếng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815540/chuong-4763.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.